Tam Quốc Tranh Phong

Chương 233

Hôm nay, trong phủ Châu Mục giống như là đặc biệt vui vẻ, buổi tối hôm này các quan viên tụ tập thương lượng sự tình, vừa rồi nhìn thấy hỏa hoạn, các vị quan viên tâm thần đã có chút không yên, không nghĩ tới vừa qua khỏi không lâu lại có một trận hỏa hoạn lớn hơn nữa, điều này làm cho một đám quan viên trong phủ Châu Mục động tâm.
Mọi người đang nhỏ giọng thì thào, đột nhiên xuất hiện một tiếng quát lớn.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lúc này chỉ thấy vẻ mặt của Trương Doãn gầm lên, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ánh lửa giống như là muốn phun ra lửa vậy.
- Trương Doãn làm sao vậy? Không phải là có người đem nhà hắn đốt đi chứ?
- Làm sao có thể, thế lực gia tộc Trương thị như vậy ai dám trọc vào.
- Đúng đấy, Thái quân sư lúc này đang ở ngoài phủ, hắn làm sao có thể để cho gia tộc Trương thị gặp chuyện không may được.
- Là ai dám diệt gia tộc Trương thị ta.
Trương Doãn bi phẫn nói.
Nghe được tiếng hét của Trương Doãn, quan chức bốn phía đều không thể tin nổi nhìn Trương Doãn. Mấy năm nay gia tộc Trương thị và gia tộc Thái thị hợp tác, người trong tộc cao khí kiêu ngạo, tuy rằng bọn họ không ưa nhưng cũng không dám trêu chọc gia tộc Trương thị, không nghĩ tới hôm nay gia tộc Trương thị cứ như vậy xong rồi.
- Chẳng lẽ chỗ kia là Trương phủ?
Một gã quan viên cẩn thận nói.
- …..
Tất cả quan viên ở đây đều hít một hơi thật sâu. Đây chính là gia tộc Trương thị. mọi người ở đây không một ai có thể so sánh được với gia tộc này, toàn bộ thành Tương Dương cũng chỉ có vài vị thôi.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trong lòng mọi người đều tràn đầy nghi hoặc.
Trong thư phòng của phủ Châu Mục, Vương Uy đang nói với Lưu Biểu tình huống đêm ngày hôm qua, từ lúc bắt đầu cho đến khi Lưu Kỳ trở về phủ cũng không có một chút giấu giếm.
- Ha hả, xem ra tất cả mọi người đều xem thường Kỳ nhi!
Nghe xong lời nói của Vương Uy, Lưu Biểu cười cười nói. Ông ta để cho Vương Uy và Lưu Kỳ cùng nhau xử lí chuyện này chính là vì sợ Lưu Kỳ nhất thời kích động sẽ làm hỏng chuyện.Thật không nghĩ tới Lưu Kỳ đem mọi chuyện xử lí êm đẹp như vậy, không chỉ có đả kích thế lực của gia tộc Thái thị, càng làm cho gia tộc Thái thị đau mà không dám kêu.
Gia tộc Trương thị là đại gia tộc tại thành Tương Dương, cho dù là ông cũng không dám thúc ép quá đáng, nhưng Lưu Kỳ mượn thời cơ này sẽ làm cho Trương thị bị tổn thương nặng, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng Lưu Kỳ đem gia tộc Trương thị đều nói là do thích khách gây nên, mặc dù có người không tin tưởng nhưng đây cũng là một cớ tốt.
- Đại công tử quả quyết sát phạt, mưu trí không tầm thường khiến cho mọi người kinh ngạc.
Nghĩ đến quan viên thành Tương Dương nghe được chuyện này thì biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc, Vương Uy thở dài khen. Mặc dù nhìn ông ta thấy Lưu Kỳ cũng giỏi nhưng cũng không nghĩ Lưu Kỳ lợi hại như thế.
- Trương Doãn có phản ứng gì?
Lưu Biểu hỏi Vương Uy.
- Trương Doãn vừa ra khỏi phủ liền lập tức trở về, khi về đến trong nhà thấy tình huống đó thì lập tức ngất đi. Lúc này y đã ở Thái phủ rồi.
Vương Uy nói. Lưu Kỳ dùng gia tộc Trương Thị để gây chia rẽ quan hệ giữa Trương Doãn và Thái Mạo đích thật là cao minh.
Từ đó về sau gia tộc Trương Thị không bao giờ có thể thân thiết giống như trước, mà Trương Doãn cũng sẽ không giống như trước kia bất cứ việc gì đều đứng sau Thái Mạo, đem hết sức mình ủng hộ Thái Mạo nữa.
- Chủ công, ngày hôm qua tình báo mà gia tộc Thái Thị mấy thập niên thu thập đã bị Đại công tử cướp đi tất cả, Chủ công có muốn thu hồi không?
Vương Uy hỏi Lưu Biểu.
- Không cần, gia tộc Thái Thị dù cố gắng thế nào, tình báo của họ cũng không có khả năng vượt Phi Hổ Quân và Phi Long Quân. Hơn nữa Kỳ Nhi có thể đúng lúc mượn cơ hội này để hiểu rõ hơn về vận mệnh Tương Dương.
Lưu Biểu khoát tay nói. Lúc này ông đã coi Lưu Kỳ là người thừa kế để đào tạo bồi dưỡng rồi.
- Năm đó cái chết của phu nhân, Chủ công vẫn chưa kể cho Đại công tử, nếu như Đại công tử lần này đã biết thì có thể xảy ra chuyện gì không?
Phu nhân trong miệng Vương Uy chính là mẹ của Lưu Kỳ. Năm đó mẫu thân của Lưu Kỳ đột nhiên chết một cách đáng ngờ, tuy rằng bị Lưu Biểu đè xuống, nhưng có rất nhiều gia tộc nhận ra điểm dị thường.
- Hài, việc này mặc dù ta không nói, sớm muộn gì nó cũng sẽ biết, hiện tại biết dầu gì cũng tốt hơn so với sau này biết.
Lưu Biểu thở dài nói.
- Chủ công, sự tình năm đó...
Thấy vẻ mặt Lưu Biểu sa sút, Vương Uy muốn tiến lên khuyên nhủ.
- Chuyện này không cần nhắc lại.
Vương Uy chưa nói xong đã bị Lưu Biểu ngắt lời.
- Ngươi cảm thấy lần này nên ban thưởng như thế nào vậy?
Lưu Biểu hỏi Vương Uy.
- Đại công tử mặc dù là Chinh Nam tướng quân, thế nhưng ở Tương Dương lại không có chức quan gì. Chủ công có thể để Đại công tử ở Tương Dương đảm nhiệm chức quan nhỏ, Đại công tử mới có thể danh chính ngôn thuận ở lại Tương Dương.
Vương Uy nhìn Lưu Biểu nói.
- Vậy ngươi cho là Kỳ Nhi nên đảm đương chức quan gì?
Lưu Kỳ là con của ông, chức quan bình thường đối với Lưu Kỳ căn bản cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
- Đại công tử làm Chinh Nam tướng quân chính là chức quan võ tướng, Chủ công không ngại để Đại công tử đảm nhiệm chức phó tướng Phi Hổ Quân, làm như vậy ai cũng không dám nói gì.
Vương Uy suy nghĩ một chút nói.
- Ah.
Lưu Biểu liếc nhìn Vương Uy một cái, biết Vương Uy đang hướng biểu thị tấm lòng với mình. Vương Uy đảm nhiệm vị trí thống lĩnh Phi Hổ Quân đã hơn mười năm, Vương Uy đây là đang tránh nghi ngờ.
- Ừ, ta sẽ xem xét, việc này ngươi không cần lo lắng.
Lưu Biểu nhìn Vương Uy nói.
- Vương Nghị trở về Tương Dương đã ba ngày rồi, chỉ sợ ngươi còn chưa gặp. Hôm nay ngươi hãy đi gặp đi.
Lưu Biểu phất tay để cho Vương Uy lui ra.
- Tạ ơn Chủ công.
Vương Nghi thi lễ với Lưu Biểu rồi lui ra khỏi phòng.
Đợi cho sau khi Vương Nghi lui ra khỏi phòng, Lưu Biểu mới thở dài, khuôn mặt cũng có chút tiều tụy.
Thái phủ, trong thư phòng của Thái Mạo, Trương Doãn và Thái Mạo không ai nói cái gì, cứ lẳng lặng ngồi như vậy cũng không có ai mở miệng trước.
Chỉ biết ngày hôm qua trong nhà Trương Doãn gặp chuyện không may, cả đêm không ngủ. Trời sáng là Lưu Biểu mới cho mọi người xuất phủ, ông ta mới vội vàng chạy về phủ, vừa thấy được là một đống hoang tàn, Trương Doan phun một ngụm máu, sau khi nhìn thấy vợ và con trai co rúc ở góc tường giống như ăn mày, vẻ mặt Trương Doãn tức giận, tiến lên cẩn thận đỡ vợ đứng dậy hỏi. Khi nghe đến việc trong nhà mấy trăm mạng người không ai còn sống ngoại trừ ba mẹ con họ, vẻ mặt lại càng hung dữ, về sau nghe thấy Mã Trung uy hiếp, Trương Doãn lập tức bị ngất đi.
Vợ con của Trương Doãn nhìn thấy Trương Doãn mang người trở về, trời sáng liền đưa Trương Doãn đi vào chỗ viện lạc khác của gia tộc Trương thị. Trương Doãn sau khi tỉnh lại sửng sốt thật lâu mới đứng dậy chạy thẳng đến Thái phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận