Tam Quốc Tranh Phong

Chương 68

- Giết.
Hoắc Tuấn nhấc kiếm trên tay lên chém một chém bay đầu một tên lính địch nhô đầu lên tường thành. Binh sĩ xung quanh dường như được Hoắc Tuấn khơi dậy sĩ khí, dùng tia khí lực cuối cùng vung đại đao chém về phái binh lính trên tường thành.
Tiếng chém giết rung trời, máu tươi văng khắp nơi.
Một gã binh lính bị địch nhân đâm thủng bụng, trước khi chết vẫn gắng sức dùng đại đao của mình chém chết địch nhân, sau đó cười cười rồi tiến vào giấc ngủ ngàn thu. Có binh lính chỉ còn lại một cánh tay vẫn vung đại đao nhằm về phía địch nhân, không hề để ý tới bả vai đang đổ máu. Binh lính trên thành dường như khơi dậy tâm huyết, không hề để ý tới thương thế trên thân chỉ một lòng lo giết địch.
- Giết!
Hoắc Tuấn nhìn một đám gương mặt quen thuộc xưa kia biết mất, tim đau như bị đao cắt.
Trên tường thành lúc này liên tục xuất hiện binh lính của Hàn Đương, mắt thấy tường thành sắp bị chiếm, chợt nghe phía xa xa vang lên tiếng " giết " rung trời. Hoắc Tuấn xoay người, liền thấy Lưu Bàn và Mã Lương đang dẫn theo năm trăm tàn quân chém giết lại đây. Trong mắt mỗi người bọn đều là lửa giận ngập trời, sắc mặt dữ tợn, quần áo rách nát, nhưng kỳ thực bọn họ lại khiến mọi người kích động.
Lưu Bàn xông lên tường thành không kiêng nể bất cứ điều gì, nhìn thấy binh sĩ của Hàn Đương liền giết. Y giống như đã từ bỏ võ công sở học của mình, cầm đại đao lên nhìn thấy quân địch là chém, đối phương sẽ giơ đao lên ngăn cản nhưng kết quả thường thường là đao gãy người chết. Lúc này trong lòng Lưu Bàn chỉ có chữ giết, y muốn giết sạch địch nhân trước mắt, giải tỏa buồn bực trong lòng y.
Mã Lương đi theo phía sau Lưu Bàn không còn hình tượng nho nhã như trước kia, cũng xung phong liều chết theo Lưu Bàn, kiếm trong tay bị chặt đứt y cũng không hề để ý, vẫn cứ xung phong liều chết, khi biết kiếm bị chặt đứt y mới vứt bỏ kiếm, tùy tay nhặt láy đại đao trên mặt đất tiếp tục chém giết.
Năm trăm tàn quân không ngừng chém giết, bọn họ lúc có cùng ý tưởng duy nhất chính là báo thù thay huynh đệ đã chết, giết chết địch nhân trước mắt, bọn họ còn điên cuồng hơn cả binh sĩ Giang Đông, thấy người chém người, chỉ cần kẻ nào mặc khôi giáp lính Giang Đông là chém, cho dù đối phương chạy cũng đuổi theo chém.
Năm trăm tàn quân này khí thế như lũ quét, không lâu sau binh lính Giang Đông công lên tường thành bị phân tán, có môt số binh lính bị truy đuổi trực tiếp nhảy xuống tường thành, vào lúc này trên tường thành hỗn loạn vô cùng.
- Giết!
Hoắc Tuấn cũng cao đại đao lên muốn chém về phía quân đội Giang Đông, ngay sau đó tướng sĩ còn sót lại trên tường thành cũng vung đại đao chém về phía địch nhân.
Hàn Đương dưới thành nhìn thấy tình hình chiến đấu trên tường thành, hai mắt phun lửa, binh lính của y chỉ trong nháy mắt đã mất hết sĩ khí, bị đối phương chém giết. Tàn quân có khí thế hừng hực như vậy, quả thực đây là lần đầu tiên y nhìn thấy. Nhưng y biết một đội quân sau khi bị đánh hoặc là từ đó không gượng dậy đánh loạn, tiếp đến sẽ được sắp xếp vào đội quân khác, hoặc chịu sỉ nhục, nỗi sỉ nhục tích góp lớn thành lớn sẽ báo thù. Tuy tàn quân trên tường thành lực lượng mỏng, nhưng bọn họ có niềm tin và dũng khí, quân đại trải qua khảo nghiệm sinh tử như vậy tuyệt đội tinh nhuệ. Bởi vì bọn họ sau này bất luận ở khốn cảnh nào cũng không buông tha, cho dù chết trận cũng không đầu hàng.
Nhìn sĩ khí tướng sĩ xung quanh suy giảm, Hàn Đương biết lần này e là lại thất bại, mặc dù trong lòng vô cùng tức giận nhưng cũng không hạ lệnh thu binh. Tiếp tục chiến đấu chỉ hao công tổn sức, chuốc lấy thương vong.
Một huyện Du nho nhỏ lại ngăn chặn được một vạn đại quân của y, hơn nữa còn trong tình huống trong thành không binh, điều này làm cho y rất tức giận. Hàn Đương hít sâu một hơn, y đã rất lâu rồi chưa thất bại, nhưng lần này y không thể không thừa nhân mình đã thất bại. Thua trước một thị trấn nho nhỏ, thua trong tay một gã thiếu niên trẻ tuổi ngay cả tên y cũng không biết.
Chỉ là y không lo lắng, người lại trên mặt lộ dáng cười tự giễu. Sĩ khí cao như vậy thì đã sao, hôm nay tuy bị người đả bại nhưng đợi tới ngày mai ngươi tỉnh táo căn bản không đủ khả năng ngăn cản đại quân của ta, đến lúc đó sĩ khí binh lính của người còn cao như vậy nữa không?
Hàn Đương hít một hơi thật sâu, xoay người dẫn theo binh mã rời đi.
. . . . .
Thời điểm Hàn Đương tấn công huyện Du, trên sườn gò núi nhỏ cách đó không xa có một đội nhân mã đang lẳng lặng quan sát hết thảy, chiến đấu tàn khốc không khiến bọn họ hoảng sợ, bọn họ vẫn chăm chú quan sat hết thảy. Chỉ khi Lưu Bàn dẫn binh mã xung phong liều chết bọn họ mới có chút lay động, đội binh mã này chính là Phi Hổ Vệ đang lao tới cứu viện.
Lưu Kỳ ở bên cạnh Phi Hổ Vệ theo dõi cuộc chiến kịch liệt, khi quân đội Hàn Đương xông lên tường thành hắn chau mày, đôi tay nắm chặt, bởi vì dùng sức quá mạnh, móng tay đã cắm sâu vào thịt nhưng hắn không hề có cảm giác. Cho tới khi nhìn thấy Lưu Bàn dẫn theo quân định đánh tan địch nhân hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Kỳ đã sớm chạy tới huyện Du nhưng vẫn ẩn nấp ở cách đó không xa chăm chú quan sát tình hình cuộc chiến. Phi Hổ Vệ và tám trăm kỵ binh Cẩm Phàm được trang bị kỵ mã tốt nhất, một ngày một đêm đi tám trăm dặm. Còn huyện Du cách Lâm Tương vẻn vẻn chỉ hai trăm dặm mà thôi, vì thế quãng đường này đối với bọn họ mà nói vô cùng thoải mái.
Xem tình hình chiến đấu, hắn có được cái nhìn tổng thể đối với Hoắc Tuấn, Hoắc Tuấn chỉ huy chiến đấu bình tĩnh ổn thỏa, biết nắm bắt thời cơ. Đây chính là nhận xét của Lưu Kỳ về y. Y cũng nhận thấy Lưu Bà đã trưởng thành, tuy hao tổn chút binh mã nhưng điều này không thể sánh bằng việc Lưu Bàn thực sự trưởng thành, chuyện này đối với Lưu Kỳ mà nói chính là chuyện vô cùng đáng mừng.
Hoắc Tuấn sai người cầu viện ý muốn Lưu Kỳ phái ra một bộ phận viện quân, để y có thể bảo vệ huyện Du. Nhưng y không biết Lưu Kỳ đã chiếm được Lâm Tương, đã phải ra năm nghìn binh mã và Phi Hổ Vệ tới tiếp viện.
Lưu Kỳ luôn luôn chờ đợi thời cơ, nếu Lưu Bàn không đủ sức ngăn cản sự tấn công của Hàn Đương, như vậy sẽ xuất hiện chịu trách nhiệm quấy rầy kế hoạch của y, vì thế hắn mới kìm nén không hạ lệnh.
- Năm nghìn binh mã đã tới chưa?
Lưu Kỳ quay đầu hỏi.
- Sắp tới rồi, bọn họ chỉ còn cách nơi này không đến năm dặm.
Mã Trung nói.
- Lệnh bọn họ đánh trống reo hò, tiếp đến chúng ta phải nhớ thu nạp hàng quân.
Lưu Kỳ gật đầu, nói.
Nói xong quay đầu, hạ lệnh:
- Xông lên.
Lúc này Hàn Đương vừa mới mệnh lệnh thu binh.
. . . .
P/s: Rốt cuộc vượt qua. Hú hồn.
Tiếng vó ngựa không báo trước vang vọng khắp chiến trường vốn đã chìm vào yên lắng. Phi Hổ Vệ giống như một đám mây màu trắng thổi qua sườn núi, uyển chuyển mạnh mẽ mà mờ ảo, phi nhanh với tốc độ kinh người lao về phía đại quân Hàn Đương. Trong lúc phi nhanh, sát khí ác liệt không thể che giấu khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận