Tam Quốc Tranh Phong

Chương 420

Quách Gia cười nói, hắn cố ý nhắc tới Tư Mã thị trước mặt Tào Tháo chính là muốn Tào Tháo trọng dụng một nhà Tư Mã.
Trong dịch quán, Mã Tắc và Tân Sưởng đang ở trong phòng thương lượng gì đó, mà Tống Trọng Tử biết tính cách hai người cũng không chút nghi ngờ…
Trên đường Tống Trọng Tử đã biết sơ lược về hai người. Hai người không chỉ có trí mưu hơn nữa còn rất thông minh sắc bén. Cộng thêm Mã Tắc lại là môn hạ của Bàng Đức Công do Lưu Kỳ giới thiệu, mà tỷ tỷ của Tân Sưởng lại là chính thê của Lưu Kỳ, có thể nói hai người kia đều là thân tín của Lưu Kỳ. Với tính cách của hai người cùng với quan hệ với Lưu Kỳ, sao không làm gì mà đã rời khỏi Hứa Đô được chứ.
Bởi vậy Tống Trọng Tử dù biết tính toán trong lòng hai người nhưng cũng không ngăn cản, quan trọng nhất là hai người này dù sao cũng còn quá trẻ, kể cả họ có càn quấy cũng sẽ không tạo nên tổn thất gì lớn cho Tào Tháo. Mà Tào Tháo cũng sẽ không vì vậy mà làm khó hai người. Đối với thế cục trước mắt tâm của Tống Trọng Tử sáng như gương, chỉ cần hai người không quá phận trêu chọc Tào Tháo thì Tào Tháo dù ăn chút thiệt cũng sẽ không xử trí hai người.
Tuy rằng thế lực của Tháo Tháo so với Kinh Châu thì mạnh hơn, nhưng tình thế không do người, hiện giờ Tào Tháo cũng chỉ đành phải quan hệ tốt với Kinh Châu.
Trong phòng, Mã Tắc và tan Sưởng xì xào thảo luận. Hai người nhìn chăm chú vào tấm vải bố trên bàn không ngừng tranh luận. Trên tấm vải bố viết gần mấy chục cái tên, những người này đều là người nắm thực quyền tại Hứa Đô, hoặc là có quan hệ sâu rộng tại Hứa Đô. Cuối cùng hai người đã thảo luận xong, cùng nhất trí lấy ra hai tấm vải bố, cùng viết xuống hơn mười cái tên lên mỗi tấm vải bố.
Đợi mực nước trên tấm vải bố đã khô, hai người nhìn nhau cười, dẫn theo vài hộ vệ ra khỏi dịch quán, đi hai hướng khác nhau.
- Tiên sinh, hai vị phó sứ ra ngoài rồi.
Ngay lúc Mã Tắc vừa đi không lâu thì một gã sĩ tốt tới phòng của Tống Trọng Tử bẩm báo.
- Ồ, có biết họ đi đâu không?
Tống Trọng Tử không cảm thấy bất ngờ, chỉ hỏi.
- Thuộc hạ không biết, chỉ biết hai vị phó sứ không đi cùng một hướng ạ.
Sĩ tốt khom người nói.
- Ta biết rồi, ngươi phái người âm thầm bảo vệ họ, không cần phải…xuất hiện.
Tống Trọng Tử trầm ngâm một chút, nghĩ đến phân phó của Lưu Kỳ.
- Vâng.
Cùng thời điểm đó, tin tức Mã Tắc và Tân Sưởng rời khỏi dịch quán cũng đã truyền tới tay Tào Tháo. Đối với điều này Tào Tháo cũng không nói gì thêm mà chỉ phân phó giám thị chặt chẽ hành tung của hai người.
Dù sao hai người cũng chỉ mười mấy tuổi, kể cả có càn quấy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, hơn nữa ông cũng đã phái người thông tri cho Tư Mã Mẫn, yêu cầu Tư Mã Mẫn giáo huấn hai người.
Hiện giờ toàn bộ Hứa Đô đều đang chuẩn bị giao chiến với Viên Thiệu, Tào Tháo phải xử lý quá nhiều việc, hai thiếu niên này tuy khiến ông mất mặt, nhưng cũng không khiến ông để tâm.
Bên ngoài một viện lạc trong Hứa Đô, Mã Tắc mang theo mấy hộ vệ đợi tôi tớ vào trong thông truyền.
Phủ đệ này chính là phủ đệ của Lang Trung Dương Tu. Lang Trung Dương Tu năm nay chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng tài năng mẫn tiệp giỏi về nắm bắt tâm tư của Tào Tháo, trong thời gian ngắn ngủi đã được Tào Tháo đề bạt làm Lang Trung, hiện giờ ở Hứa Đô chủ yếu giúp Tuân Văn Nhược sự vụ gom góp lương thảo. Dù là một chức quan nhàn tản nhưng lại vô cùng quan trọng.
Dương Tu ở trong phủ đang định rời khỏi phủ đệ để tới quý phủ của Tào Thực để dạy Tào Thực. Y tuy rằng giúp Tuân Văn Nhược gom góp lương thảo, nhưng cơ bản mọi việc đều giao cho người khác làm. Mà y còn có nhiệm vụ chính là dạy Tào Thực, hàng ngày y đều đến phủ Tào Thực.
Đột nhiên nghe tôi tớ bẩm báo Phó sứ Mã Tắc Kinh Châu tới thăm hỏi, Dương Tu giật mình. Hôm qua dù y không có mặt nhưng việc trong triều đình cũng biết rất rõ. Lúc này Mã Tắc đến thăm hỏi y thật sự khiến ý không hiểu.
Ba chính phó sứ Kinh Châu có hành động khiến cả triều đình chú ý, cũng làm cho cả Hứa Đô để ý, hơn nữa hiện giờ thế cục của Hứa Đô cũng không ổn định, tin tức Mã Tắc tới thăm hỏi mình hẳn đã lan truyền đến tai Tào Tháo rồi, nếu tránh không gặp chẳng phải nói cho Tào Tháo biết trong lòng y có ma?
Thoáng cân nhắc, Dương Tu phân phó:
- Ra mời Phó sứ Kinh Châu vào trong phủ.
Nói xong Dương Tu cũng đứng lên, chỉnh trang lại mình rồi chậm rãi bước ra cửa phủ. Vừa mới đi được một nửa, Dương Tu đã thấy hạ nhân dẫn Mã Tắc tới. Hôm nay Mã Tắc mặc nho bào trắng, khí độ thong dong bất phàm.
- Đây là Mã Tắc ư?
Nhìn Mã Tắc trong lòng Dương Tu kinh ngạc. Từ dáng vẻ và thần thái của Mã Tắc Dương Tu có thể cảm nhận được sự bất phàm của Mã Tắc.
Mà Mã Tắc cũng kinh ngạc. Trước khi đến phủ Dương Tu gã cũng từng hỏi về tình huống của Dương Tu, nghe đồn rằng Dương Tu yêu thích hoa phục, chú trọng hình thức, không ngờ hôm nay vừa gặp quả nhiên là thật. Nhìn Dương Tu đối diện mặc cẩm phục dáng vẻ trang trọng, uy nghi bất phàm, hơn nữa còn trẻ hơn trong tưởng tượng của gã.
- Bái kiến Lang Trung đại nhân.
Mã Tắc chắp tay.
- Phó sứ đại nhân khách sáo rồi, mời vào trong.
Nói xong Dương Tu tiến lên vài bước nghiêng người mời Mã Tắc đi vào.
Dọc đường đi hai người vừa trò chuyện vừa quan sát đối phương, trong lòng đều ngạc nhiên về tài học của đối phương. Dương Tu thông minh lanh lợi, hơn nữa gia học uyên bác có thể nói là biến lãm quần thư. Mà Mã Tắc cũng được vài vị huynh trưởng dạy bảo văn thao võ lược đều tinh thông, nếu hai người cũng dưới trướng một người không thể nghi ngờ sẽ trở thành tri kỷ.
Đi vào phòng khách, hai người ngồi xuống, Dương Tu cười nói:
- Không biết Phó sứ đại nhân hôm nay đến đây có việc gì?
Tuy rằng cảm thấy rất ưa thích Mã Tắc, nhưng Dương Tu vẫn không lộ biểu cảm, đi thẳng vào vấn đề.
Thấy Dương Tu hỏi, Mã Tắc thu lại tâm tư, nói:
- Nghe nói Dương Đức Tổ có danh tiếng cao ở Hứa Đô nên hôm nay ta cố ý đến thăm hỏi.
Nghe Mã Tắc nói vậy Dương Tu chỉ cười cười.
- Hà hà, thật sự không dám giấu diếm, tại hạ phụng mệnh chủ công đến đưa một phong thư, hy vọng lần này Dương huynh đừng từ chối nữa.
Mã Tắc nói xong lấy trong người ra một tấm thẻ tre, đặt trước mặt Dương Tu.
Dương Tu nghi hoặc, từ khi nào mình có quan hệ với Lưu Kỳ Kinh Châu vậy. Lại thấy Mã Tắc đứng lên chắp tay nói:
- Giờ khắp Hứa Đô đều nằm dưới sự giám thị của Tào tặc, ta không tiện ở lâu. Nếu Tào tặc hoài nghi thân phận của Dương huynh, Dương huynh cứ thừa nhận là được, Tào tặc sẽ không dám làm gì huynh đâu. Nếu ở Hứa Đô không thuận lợi, Dương huynh có thể đến Kinh Châu.
Nói xong cũng không đợi Dương Tu lên tiếng đã rời khỏi.
Tận đến khi Mã Tắc đi rồi Dương Tu mới vỗ trán, sắc mặt biến đổi lớn:
- Không hay rồi, trúng kế rồi.
Nói xong Dương Tu ảo não mặt trầm xuống. Y nào nghĩ một thiếu niên mười mấy tuổi dưới sự không đề phòng của mình sẽ lập bẫy để y nhảy vào. Nhìn thẻ tre trên bàn Dương Tu biết ván đã đóng thuyền, hiện giờ sinh tử của mình đều nằm ở một ý niệm của Tào Tháo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận