Tam Quốc Tranh Phong

Chương 353

Nếu Phi Long Vệ thừa dịp lúc ban đêm đột kích đại doanh của đại quân Giang Đông thì cũng không phải không có cơ hội, nhưng Phi Long Vệ bị Gia Cát Lượng phái ra, bởi vậy Văn Sính mới tiến đến gặp Gia Cát Lượng xin giúp đỡ.
- Bắn tên.
Chíu.. uuuu
Thấy đã đến lúc, Văn Sính ra lệnh một tiếng, Phi Long Quân đang ở trên thành trì lập tức kéo cung, lần lượt hướng cung lên trời mà bắn, ngay sau đó mũi tên lông vũ đầy trời rơi xuống đem khí thế sĩ tốt Giang Đông xung phong ép xuống.
A a a …
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng, ở dưới mũi tên của Phi Long Quân, không ngừng có sĩ tốt bị bắn trúng rồi rơi xuống, nhưng khí thế sĩ tốt Giang Đông đang thịnh, tuy rằng bị cũng tiễn Phi Long Quân áp chế nhưng một đám vẫn không sợ chết xông vào thành Giang Hạ.
Trên cổng thành Văn Sính đối với việc này cũng không bất ngờ, lại vung tay lên, Phi Long Quân phía sau nhanh chóng chạy ra, không bao lâu sau từng tảng đá lớn bị ném ra giữa không trung, rơi xuống dưới thành.
- Mau tránh ra.
Binh linh dưới thành đang xung phong, nhìn thấy từng tảng đá nện xuống, một đám sợ tới mức người như nhũn ra cuống quít tránh sang bên.
Rầm rầm rầm…
A a a …
Từng tảng đá lớn rơi xuống mang theo tro bụi rơi xuống, binh linh xung quanh một khi bị tảng đá này đập trúng không chết cũng tổn thương, từng sĩ tốt bị tảng đá lớn rơi vào liền bị nghiền thành bánh thịt, mà thang nâng của sĩ tốt đã bị tảng đá lớn nghiền ép thành mảnh vỡ.
................................
Suốt nữa canh giờ, Văn Sính trên cổng thành không nhanh không chậm chỉ huy Phi Long Quân sĩ tốt thỉnh thoáng bắn mũi tên lông vũ, nện đá xuống. Đợi cho chiếc thang đáp trên thành trì lại đổ dầu hoả nóng bỏng xuống, đại quân Giang Đông tổn thất thê thảm, gần nửa canh giờ tổn thất hơn năm trăm người, tổn thương gần ngàn người.
Mà nửa canh giờ này, sĩ tốt Giang Đông ngay cả tường thành Giang Hạ cũng chưa đi lên được, lưu lại hơn năm trăm cỗ thi thể dưới thành Giang Hạ.
Các đó không xa Tôn Sách vẫn chú ý tình hình chiến trường, lúc này sắc mặt tự tin lúc ban đầu của Tôn Sách trở nên âm trầm, hiện tại Phi Long Quân trên cổng thành còn chưa có một tia thương vong, mà đại quân của mình đã tổn thất thảm trọng. Tuy rằng một ngàn sĩ tốt không thấm vào đâu, nhưng nó lại chứng minh một vấn đề, muốn tấn công Giang Hạ phải trả một cái giá nghiêm trọng.
Vừa rồi y đã phái người đi tìm hiểu, hai cửa thành khác cũng giống như vậy, nơi đó chiến đấu tuy rằng không thảm thiết như ở đây, nhưng Phi Long Quân trên cổng thành cũng đâu vào đấy, khiến cho binh mã Giang Đông không có bất cứ cơ hội nào.
Mà hơn mười tướng lĩnh phía sau Tôn Sách lúc này cũng một đám sắc mặt xanh mét, vừa rồi bọn họ còn mạnh miệng cười nhạo Lỗ Túc, không ngờ gần nửa canh giờ cũng đã hiện ra ưu khuyết rồi.
Phi Long Quân thủ thành căn bản trong thời gian ngắn không có khả năng thất thủ, cho dù sau khi đại quân đem tỉnh lan đi ra cũng không có tác dụng nhiều, tỉnh lan can có thể tạm thời áp chế Phi Long Quân trên cổng thành, nhưng muốn nhân cơ hội đánh hạ thành thì khó càng thêm khó.
- Chủ công?
Chu Du nói với Tôn Sách
- Công Cẩn, ngươi có biện pháp gì không? Nếu chỉ có vậy mặc dù đánh hạ được Giang Hạ thì đại quân Giang Đông cũng ổn thất thảm trọng, đến lúc đó làm sao có năng lực ngăn cản viện binh Kinh Châu?
Tôn Sách sắc mặt âm trầm, trên trán lộ vẻ lo lắng.
- Chủ công, không bằng sau khi đại quân dùng tới tỉnh lan áp chế Phi Long Quân trên thành, Văn Sính tất sẽ điều binh mã tới cửa nam trợ giúp, đến lúc đó chúng ta sẽ thừa dịp tấn công cửa bắc.
Chu Du suy nghĩ một lát nói. Tuy nói vậy nhưng Chu Du cũng không ôm hi vọng quá lớn, Văn Sính làm việc cẩn thận sao có thể không phòng bị, làm như vậy cũng là do không có cách nào khác.
- Được.
Tôn Sách quay sang Lã Mông, Trần Vũ nói:
- Hai người các người chỉ huy năm nghìn Thân Vệ Doanh đi tới cửa bắc, sau nửa canh giờ đánh lén cửa bắc.
- Vâng.
Lã Mông, Trần Vũ lúc này chỉ huy năm nghìn Thân Vệ Doanh chia làm hai đường chạy tới cửa Tây và cửa Đông.
- Dùng tỉnh lan.
Tôn Sách hướng về phía linh liên lạc nói.
- Vâng.
Không bao lâu sau đại quân bắt đầu chuyển động tỉnh lan, dọc theo đại quân xuất ra hơn mười tỉnh lan chậm rãi tới gần thành Giang Hạ.
- Lên tỉnh lan.
Ra lệnh một tiếng nhiều đội binh lĩnh tay câm cung tiễn theo cầu thang đi lên tỉnh lan.
Trên cổng thành Văn Sính thấy vậy hừ lạnh một tiếng, xoay người phân phó vài tiếng với binh linh phía sau. Không đợi binh linh trên tỉnh lan chuẩn bị tốt, từng tảng đá lớn trên cổng thành tung ra, lần này đá không ném về phía binh linh dưới thành mà ném vào mười chiếc tỉnh lan mới dựng lên.
Binh linh với lên Tỉnh lan thấy vậy sợ tới mức mặt trắng bệch không có chút máu, tỉnh lan rất dài rất cao hơn nữa cực kỳ chắc chắn, nhưng nhiều tảng đá lớn ném vào tỉnh lan quả thực không chịu nổi, một khi bị tảng đá này đập trúng thì tỉnh lan sẽ sập, binh linh phía trên tỉnh lan cũng sẽ gặp họa theo.
Rầm rầm!
Một tảng đá lớn đập vào phía trên tỉnh lan, tỉnh lan lúc này bị tảng đá lớn tấn công liền sụp đổ, tỉnh lan cao hơn mười mét không kiên trì được bao lâu liền sập xuống.
A a a …
Binh lính phía trên tỉnh lan cũng không thoát khỏi, rơi xuống bị đè ở dưới, toàn bộ mấy trăm sĩ tốt ở trên tỉnh lan lúc này thương vong quá nửa.
Rầm rầm!
Lại một tỉnh lan nữa bị sập, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt.
Âm vang! ầm vang!
Tảng đá lớn không ngừng rơi xuống, khoảng chừng sau khi tảng đá thứ nhất rơi xuống xong, còn có ba tỉnh lan bị nện, sĩ tốt Giang Đông bị thương vong thê thảm.
Ầm vang! Ầm vang!
Không bao lâu sau đợt sóng thứ hai tang đá lớn lại rơi xuống, lại có hai khung tỉnh lan bị nện, binh linh phía trên tỉnh lan chết và tổn thương thê thảm.
- Lui lại.
Tôn Sách đỏ mắt vì tức giận nhìn vào tỉnh lan bị sập quát.
Gần một khắc đồng hồ sau binh lính phía trên tỉnh lan toàn bộ đi xuống, tuy nhiên tỉnh lan còn lại cồng kềnh khó có thể nhanh chóng di chuyển, tảng đá lớn liên tục bị ném xuống dưới, hơn mười tỉnh lan còn lại may mắn có ba cái không bị hao tổn gì.
- Cô không tin một thành Giang Hạ nho nhỏ có thể kiên trì được lâu, thêm ba nghìn binh mã tiến công cho ta.
Tôn Sách vẻ dữ tợn nói.
- Chủ công bình tĩnh! Phi Long Vệ trong thời gian ngắn có thể như thế, nhưng một lúc sau dĩ nhiên không có khí lực tái chiến, chỉ cần chủ công không kể ngày đêm liên tục tấn công, ba ngày có thể đánh hạ Giang Hạ.
Trương Hoành gặp Tôn Sách như vậy vội khuyên nhủ.
- Đúng vậy, lúc này Phi Long Quân đúng là sĩ khí đang thịnh, lại ở trong thành nghỉ ngơi dưỡng sức trong thời gian dài, lúc này tấn công mạnh chỉ làm binh mã Giang Đông tổn thất thảm trọng, chỉ cần liên tục tấn công nhỏ đem khí lực Phi Long Quân tiêu hao hết, có thể đánh hạ thành dễ dàng.
Lã Phạm cũng khuyên bảo Tôn Sách.
- Chủ công an tâm chớ vội, Lã Mông, Trần Vũ đã đi tới cửa bắc, ta nghĩ tất có thể dễ dàng khiến quân Giang Hạ tổn thất thê thảm.
Chu Du cũng khom người khuyên nhủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận