Tam Quốc Tranh Phong

Chương 59

- Đánh chuông thu binh.
Trương Tiên phân phó binh lính ở bên, nói.
Không lâu sau chuông thu binh truyền ra, Hoàng Trung nghe được tiếng chuông sắc mặt có chút trầm xuống, nhưng vẫn thúc ngựa quay về, còn Cam Ninh lại không buông tha Hoàng Trung thúc ngựa đuổi sát phía sau.
- Đây chính là cơ hội tốt.
Hoàng Trung thấy Cam Ninh đuổi sát theo sau không buông tha, ngay lập tức rút Hoàng Dương Cung sau lưng bắn một tiễn về phía Cam Ninh. Hoàng Cung xoay người bắn tiễn chỉ trong nháy mắt, khoảng cách giữa Cam Ninh và Hoàng Trung quá gần, chưa kịp phản ứng tiễn đã tới trước người. Cam Ninh theo bản năng thân hình né sang một bên, rắc một tiếng mũi tiễn đã xuyên thủ khôi giáo của Cam Ninh, nhất thời Cam Ninh giảm tốc độ, tới khi muốn tiếp tục truy đuổi đã không còn kịp nữa rồi.
Hoàng Trung nhanh chóng quay lại trận, Hàn Huyền sớm chờ ở bên lập tức thu hồi binh mã cùng Hoàng Trung vọt vào thành Lâm Tương.
Từ khi Hoàng Trung quay người bắn tiễn đến khi tiễn bắn tới Cam Ninh vẻn vẻn chỉ trong nháy mắt, mà ngay cả Mã Trung tùy thời trợ giúp Cam Ninh cũng không kịp phản ứng, huống hồ là người khác.
Ai cũng không ngờ trong khi Trương Tiện chiếm ưu thế lại đánh chiêng thu binh, còn Hoàng Trung cũng không dự lúc này lập tức quay về, càng bất ngờ chính là Hoàng Trung lại tập kích bất ngờ khiến người ở đây thoáng chống sững sờ.
- Còn không mau xem Cam huynh thế nào?
Lưu Kỳ phản ứng trước tiên, cả giận nói. Nói xong thúc ngựa về phía trước muốn trợ giúp Cam Ninh.
- Đại ca.
Tô Phi bừng tĩnh cũng muốn lao tới trợ giúp Cam Ninh.
Ngay sau đó đám người Ngô Hùng, Mã Trung cũng tiến lên, chỉ có Từ Thứ ở lại chăm chú xem xét động tĩnh trên thành, y cũng không muốn Trương Tiện nhân lúc hỗn loạn mở cửa thành tách đám người Lưu Kỳ khỏi đại quân.
Trương Tiện trên thành đương nhiên muốn mở cửa thành xông tới, bên trong cửa thành đã tập hợp tám nghìn binh mã, tùy thời lao ra ngoài thành. Nhưng y nhìn thấy đám người Lưu Kỳ lao tới cứu Cam Ninh, nhưng đại quân không chút hỗn loạn, vì thế đành phải từ bỏ ý nghĩ.
Đám người Mã Trung luống cuống tay chân mang Cam Ninh hôn mê trở về doanh trướng, ngay lập tức mời đại phu đến xem xét, đại phu cẩn thận tháo khôi giáp trên người Cam Ninh xuống mới phát hiện, tiễn chỉ xuyên qua áo giáp không hề gây tổn thương Cam Ninh, Cam Ninh sở dĩ té xỉu vì y quá mệt nhọc.
Lưu Kỳ nhẹ nhàng thở phào, phỏng đoán dụng ý Hoàng Trung làm như vậy, dựa vào tiễn thuật của Hoàng Trung không có lý do gì y bắn xuyên khôi giáp mà không đả thương Cam Ninh, chẳng lẽ y muốn biểu đạt thiện ý? Nghĩ vậy Lưu Kỳ cảm thấy hợp lý nhất.
Mã Trung liền đi lên phía trước tháo mũi tiễn trên khôi giáp xuống, trong lòng đầy ngạc nhiên, nói:
- Mũi tiễn này trống rỗng.
- Ủa?
Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Mã Trung.
Mã Trung giải thích:
- Chủ công, mũi tiễn này ngoại trừ đầu tiễn và đuôi tiễn không có gì khác biệt, còn thân tiễn lại hoàn toàn trống rỗng.
Lưu Kỳ tiến lên tiếp nhận tiễn, mũi tiễn này so với tiễn bình thường nhẹ hơn rất nhiều, người quen thuộc tiễn chỉ cần cầm lên liền có thể cảm giác được. Lưu Kỳ vận dụng lực hai tay, rắc một tiếng tiễn bị bẻ gãy thành hai đoạn, ngay lập tức một mảnh lụa trắng từ bên trong rơi xuống.
Lưu Kỳ nhặt mảnh lụa lên cũng không mở ra mà nói với Mã Trung:
- Ngươi tới mời Nguyên Trực huynh đến đại trướng của ta.
Sau đó nói với những người khác:
- Chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài.
- Rõ.
Đám người bọn họ biết chuyện này là chuyện đại cơ mật, hiểu được nặng nhẹ cùng đồng thanh đáp ứng.
Trong đại trướng, Lưu Kỳ nhìn tấm lụa trên bàn, trong đầu suy xét thư tín trong đó có phải là thật hay không?
- Khởi bẩm tướng quân, Từ Thứ tiên sinh đến.
Bên ngoài trướng có thanh âm binh lính truyền vào.
- Mời tiên sinh vào.
Lưu Kỳ vừa phân phó vừa đứng dậy chào đón.
Sau khi tiến vào đại trướng, Lưu Kia giao tấm lụa trên bàn cho Từ Thứ, chờ Từ Thứ xem sau, liền hỏi:
- Nguyên Trực huynh cho rằng, từ ngữ trong thư có phải là thật hay không?
Từ Thư buông tấm lụa xuống, cười nói:
- Tướng quân không cần lo lắng, mật thám đã truyền tin về, từ ngữ trong thư là thật. Ta vốn muốn đến bẩm báo với tướng quân không ngờ Hoàng Trung vào lúc này đi trước một bước.
Lưu Kỳ vui mừng khôn xiết:
- Ha ha, nếu như vậy bình định Lâm Tương sẽ dễ dàng hơn.
Từ Thứ gật gật đầu:
- Đúng vậy, ta vốn muốn tướng quân phái người tiếp xúc với bọn họ, không ngờ bọn họ đã không kiềm chế được.
- Nguyên Trực huynh, huynh cho rằng hiện tại nên xử lý thế nào?
Lưu Kỳ hỏi.
- Lâm Tương phòng thủ kiên cố, chúng ta chỉ có thể bắt tay làm từ bên trong, nội ứng ngoại hợp vừa vặn công chiếm thành Lâm Tương này.
- Nguyên Trực huynh nếu đã dự liệu trước, vậy chuyện này liền giao cho Nguyên Trực huynh.
Lưu Kỳ thấy Từ Thứ đã sớm chuẩn bị kỹ đối sách, vì thế tùy ý giao việc này cho Từ Thứ.
- Oh, đúng rồi thành Lâm Tương canh phòng nghiêm ngặt, người bên trong làm thế nào có thể truyền tin ra.
- Ha ha, tướng quân đi theo ta?
Nói xong Từ Thứ dẫn Lưu Kỳ đi ra ngoài trướng, từ sau lưng lấy ra một vật, sau đó đốt lửa, vật kia từ từ bay lên không trung.
Lưu Kỳ nhìn kỹ, liền thấy nó có chút giống nhiệt khí cầu, ngạc nhiên nói:
- Đèn Khổng Minh?
Từ Thứ quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Lưu Kỳ:
- Tướng Quân biết vật này?
Đèn Khổng Minh là đồ chơi mà bạn tốt của y - Gia Cát Lương làm trong lúc rảnh rỗi, rất ít người ngoài biết được, không ngờ Lưu Kỳ lại biết.
Lưu Kỳ thấy Từ Thứ muốn hỏi, nhanh chóng quay lại nói:
- Tình cờ một lần nghe được Thủy Kính tiên sinh nhắc tới.
Từ Thứ gật đầu không hỏi lại, Thủy Kính tiên sinh là sư phụ Gia Cát Lương, biết chuyện này cũng không có gì kỳ lạ. Từ Thứ chỉ vào đèn Không Minh nói:
- Tướng quân chớ xem thường vật này, chính nhờ vật này đã truyền tin tức từ trong thành Lâm Tương ra bên ngoài.
Lưu Kỳ nhìn đèn Khổng Minh trên bầu trời âm thầm tán thưởng, ở thời đại này chưa có thiết bị thư điện tử, đèn Khổng Minh thực sự phi phàm, nhưng Lưu Kỳ và mọi người càng thêm hiếu kỳ đối với nó:
- Nguyên Trực huynh hiểu biết thế nào về Gia Cát Khổng Minh?
Từ Thứ và Lưu Kỳ kết giao trong khoảng thời gian ngắn tự nhiên biết ý tứ lời này của Lưu Kỳ, e là Lưu Kỳ muốn mời chào Khổng Minh. Đối với việc Lưu Kỳ mởi chào những người khác, Từ Thứ không có phản cảm, ngược lại y càng hy vọng Gia Cát Lượng vận dụng tài năng trợ giúp Lưu Kỳ.
Y tuy rất tự tin đối với tài năng của mình, nhưng không dám tự đại đến mức có thể giúp Lưu Kỳ thống nhất thiên hạ, bên cạnh các chư hầu kia ít nhất cũng có một hai mưu sĩ, bên cạnh Tào Tháo có Quách Gia, Diễn Chí Tài, Trình Dục, cộng thêm Tuân Húc, Tuân Công Đạt. Bên cạnh Tôn Sách có Chu Du, Trương Chiêu. Bên cạnh Viên Thiệu có đám người Điền Phong. Những người này đều là nhân vật ngang tài với y.
Từ Thứ suy nghĩ, nói:
- Khổng Minh học thông cổ kim, binh pháp thao lược đều trên ta, tướng quân nếu có thể được người này trợ giúp, ý nguyện trong lòng tướng quân không phải không có khả năng thực hiện.
- Nguyên Trực huynh đừng quá khiêm tốn, Gia Cát Khổng Minh tuy được xưng là Ngọa Long, nhưng binh pháp thao lược của huynh cũng không tồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận