Tam Quốc Tranh Phong

Chương 585

Mỗi một lần thoát được dưới sự truy kích của Phi Hổ Vệ thì chưa đầy một khắc đồng hồ sẽ lại bị thám báo Phi Hổ Vệ để mắt tới, sau đó không ngủ không nghỉ mà chạy trốn, lúc này ngay cả Nghiêm Nhan cũng không biết mình ở chỗ nào, mặc dù có chút hiểu biết nhất định với địa hình Kinh Châu. Nhưng lúc này trải qua một đêm chạy trốn hoảng hốt, ngay cả chính y cũng không biết mình có còn ở Kinh Châu nữa không.
Thám báo Phi Hổ Vệ so với thám báo dưới trướng y tinh nhuệ hơn, mỗi một lần thám báo tìm hiểu tin tức đều bị Phi Hổ Vệ phát hiện, sau đó tìm hiểu nguồn gốc đuổi theo. Bởi vậy mỗi một lần thoát khỏi Phi Hổ Vệ, Nghiêm Nhan cũng không dám sai thám báo tiếp tục ra tìm hiểu tin tức nữa.
Lần này y lại liên tiếp bỏ qua mấy lần binh mã mới có thời cơ, tất cả mọi người tiến vào sơn cốc, tránh né truy kích của Phi Hổ Vệ.
Ầm ầm... ...
Ngay lúc Nghiêm Nhan đang trầm tư, tiếng vó ngựa lại vang lên ầm ầm, khiến Nghiêm Nhan đột nhiên đứng hình. Tiếng vang ầm ầm quanh sơn cốc phát ra không ngớt, đánh thức binh lính đang ngủ say.
Tiếng vang chỉ kéo dài một hồi rồi ngay tức khắc biến mất, nhưng sắc mặt Nghiêm Nhan cũng cực kỳ trầm trọng, y biết rằng quân Phi Hổ Vệ vẫn ở ngoài thung lũn không hề rời đi.
Thời gian càng ngày càng dài, bốn phía đều tĩnh lặng, ở ngoài thung lũng không có bất kỳ tiếng vang nào vang lên, y biết rằng ý nghĩa như thế nào.
Ý nghĩa này chính là Phi Hổ Vệ đã xác định được bọn họ ở trong sơn cốc, ở ngoài thung lũng chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón địch. Cả đêm truy kích không chỉ khiến sĩ tốt Ích Châu mỏi mệt không chịu nổi, mà cũng khiến Phi Hổ Vệ mệt mỏi, Phi Hổ Vệ ở ngoài chính là để nghỉ ngơi, đồng thời cũng đợi bọn họ chui đầu vào lưới.
Không có lương khô cũng không có nước, thời gian càng dài, sĩ tốt dưới trướng y sức lực ngày càng thấp, cũng có nghĩa là Phi Hổ Vệ càng dễ dàng tiêu diệt bọn họ.
Rầm rầm rầm... ...
Không lâu sau, tiếng bước chân chấn động vang lên, sắc mặt Nghiêm Nhan ngày càng xám xịt, tiếng bước chân này không phải là kỵ binh mà là bộ tốt, nói cách khác ở ngoài thung lũng không chỉ có Phi Hổ Vệ Kinh Châu mà còn có bộ tốt đại đội Kinh Châu.
Ngoài thung lũng đã bị Kinh Châu phong tỏa hoàn toàn, mà bọn họ hoặc là lao ra chém giết, cuối cùng toàn bộ đều chết, hoặc là bị vây khốn, chết trong sơn cốc này.
Tiếng động chấn động ngày càng lớn, tất cả binh lính trong sơn cốc đều chỉnh trang đứng lên, một đám sắc mặt trắng bệch nhìn ra ngoài thung lũng. Nơi đó là đường rời đi duy nhất cho bọn họ, nhưng hiện giờ đã bị binh mã Kinh Châu chiếm cứ, ngoại trừ ý nghĩ chết trận, hoặc ở chỗ này chịu vây khốn.
Bọn họ không có lựa chọn.
- Vương Uy ở đây, Nghiêm Tướng quân có thể đi ra bái kiến?
Đột nhiên một đạo âm thanh hùng hồn truyền vào, vang vọng trong sơn cốc thật lâu.
- Vương Uy? Là hắn?
Trong mắt Nghiêm Nhan càng thêm chua xót, biết hôm nay chắc chắn không thể chạy thoát rồi.
Lắc đầu, Nghiêm Nhan bước chân đi ra khỏi sơn côc, đi lại tập tễnh nhưng đặc biệt kiên định.
- Vương Uy.
Nghiêm Nhan ra khỏi sơn cốc liền thấy một bóng dáng mặc giáp sắt, khuôn mặt cứng cáp, hình bóng này đang đứng trước cả đại quân đầy hậu trọng, lộ ra cạnh sắc lạnh lùng khiến không ai có thể bỏ qua.
- Nghiêm Nhan.
Vương Uy cũng đánh giá Nghiêm Nhan, khôi giáp có chút rách nát nhưng cũng không ngăn được khí thế bức người ở người này, mặc dù đã lâm vào bước đường cùng nhưng không chút mất tinh thần, ngược lại lại mạnh mẽ đường hoảng.
- Ngươi có nguyện hàng!
Vương Uy trầm mặc hồi lâu mới trịnh trọng mở miệng nói.
Ngươi có nguyện, hàng!
Giọng nói như chuông đồng lại lộ vẻ cung kính tringj trọng, đây chính là tôn kính Nghiêm Nhan, coi trọng Nghiêm Nhan.
Nghe được lời nói của Vương Uy, Nghiêm Nhan cười chua xót, không trả lời mà quay đầu lại, nhìn thoáng qua binh lính trong sơn cốc. Khi xuất phát một vạn người hăng hái, gần hai ngày liền lâm vào tuyệt cảnh, tổn thất quá nhiều, nghĩ đến một đám tướng lĩnh binh lính tự nguyện ở lại, trong mắt Nghiêm Nhan càng thêm chua xót.
- Ta nguyện hàng!
Nghiêm Nhan trầm giọng nói, trong thanh âm lộ vẻ khàn khàn, sắc mặt cũng là kiên định vô cùng.
Miên Dương, lúc Gia Cát Lượng đuổi tới, trong thành Miên Dương đã có tất cả sáu vạn binh mã Kinh Châu, tuy rằng vẫn bị vây vào tình thế xấu nhưng cũng không phải không thể phản kháng…
Ầm ầm…
Cửa thành mở rộng, nhiều đội binh mã Kinh Châu từ cầu treo lao ra ngoài thành, sau một khắc đồng hồ toàn bộ đại quân tụ tập ở ngoài thành trì, khí thế nghiêm ngặt tăng cao tinh kỳ phấp phới, đội ngũ nghiêm chỉnh.
Phía trước đại quân, đám người Lưu Kỳ thúc ngựa, đứng nhìn chăm chú vào mấy vạn binh mã này. Mấy vạn binh này đều là binh tinh nhuệ của Kinh Châu, so với binh mã Ích Châu mà nói thì tinh nhuệ hơn nhiều, đây cũng là lý do vì sao Lưu Kỳ dám dùng mấy vạn binh mã này quyết chiến với Lưu Chương.
- Chủ công, đã chuẩn bị ổn thỏa.
Triệu Vân một thân giáp sắt trắng, tay cầm trường thương cung kính nói với Lưu Kỳ.
- Được, xuất phát.
Lưu Kỳ gật đầu, dẫn đầu, theo sau là Triệu Vân và Cam Ninh dẫn đại quân đuổi theo.
Trên cổng thành, Hoàng Trung lặng im nhìn đại quân đi xa, trận chiến này Hoàng Trung phải ở lại Miên Dương trấn thủ Miên Dương, phòng cho binh mã Ích Châu đánh lén từ sau.
- Chủ công, tuy rằng Ích Châu mang danh có hai mươi vạn binh mã, nhưng theo thuộc hạ phỏng chừng chỉ có mười tám vạn tùy tùng, hơn nữa lúc trước bị tổn thương suốt, hẳn lúc này trong thành Miên Trúc chỉ có mười vạn binh mã, tuy rằng so ra vẫn nhiều hơn quân ta nhưng đại quân có thể ngăn cản.
Bên cạnh Lưu Kỳ, Gia Cát Lượng phân tích, nói với Lưu Kỳ.
- Còn có hai đại tướng Ích Châu Trương Nhậm và Nghiêm Nhan đều không ở Miên Trúc, không có đại tướng trấn thủ đại quân, sĩ khí đại quân không cao, phát huy không hết chiến lực.
- Ừ, cũng không tệ, theo Khổng Minh đoán, hiện tại Thành Đô Ích Châu có bao nhiêu binh mã Ích Châu?
Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Gia Cát Lượng. Miên Trúc là một hậu phòng tuyến của Thành Đô, chỉ cần công phá Miên Trúc lớn như vậy, quân sẽ không gặp chút trở ngại nào xông thẳng vào Thành Đô, nhưng Miên Trúc lại có gần mười vạn binh mã Ích Châu, đánh chiếm Miên Trúc còn không bằng đánh lén Thành Đô.
- Lúc này hẳn là Thành Đô có gần vạn người, nhưng thành trì Thành Đô chắc chắn được phòng bị nghiêm ngặt, muốn đánh chiếm Thành Đô thì có chút khó khăn. Nếu chủ công muốn đánh lén Thành Đô chi bằng phái người tới trước thành trì Thành Đô, luôn công phá nhưng cũng không chiếm cứ, như vậy sau tình hình của Ích Châu, nhất thời có thể đánh hạ được một số thành trì, đả kích lớn vào sĩ khí đại quân Ích Châu.
Gia Cát Lượng suy nghĩ chút nói.
- Ừ, một khi đã vậy liền phái Tử Long đến bên trong Ích Châu.
Lưu Kỳ nhìn thoáng qua Triệu Vân phía sau, gật đầu nói.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
- Chủ công, đại quân Kinh Châu sắp tới ngoài thành rồi.
Trong thành Miên Trúc, vẻ mặt thám báo kinh hoàng bẩm báo với Lưu Kỳ. Vài ngày liên tiếp hắn nhìn thấy quá nhiều binh mã bị Kinh Châu đánh hạ, hiện giờ nhìn thấy binh mã Kinh Châu tiến đến hàng loạt, trong lòng không khỏi có chút kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận