Tam Quốc Tranh Phong

Chương 369

- Tốt, lần này xem Giang Đông có thể kiêu ngạo được như thế nào.
Lưu Kỳ cười lớn nói.
- Có điều, sau khi lương thảo của Giang Đông bị đốt vậy mà còn muốn xin chủ công mượn lương thực, chuyện này lại rất kì quái.
Gải Hủ đột nhiên nói.
- Ồ, mượn lương thảo từ ta ư? Khổng Minh nói sao?
Lưu Kỳ cũng bình tĩnh lại, chuyện Giang Đông mượn lương Kinh Châu nghe thế nào cũng thấy thật buồn cười.
- Khổng Minh nói hi vọng chủ công giao chuyện này cho hắn xử trí.
Giả Hủ nhìn thẻ tre trong tay nói.
- Ồ.
Lưu Kỳ tiếp nhận thẻ tre nhìn vào.
Giang Hạ, ngày thứ hai khi Lỗ Túc đi sứ Giang Hạ, Gia Cát Lượng cuối cùng cũng cho Tôn Sách một câu trả lời, y cũng không nhận được mệnh lệnh của Lưu Kỳ, Giang Hạ cách Tương Dương không thể nói là gần, thời gian không cho phép. Gia Cát Lượng nói như vậy là đang ổn định Tôn Sách.
Sau khi nghe Gia Cát Lượng cho câu trả lời, đám người Tôn Sách sắc mặt vui mừng, nhưng mà khi bọn họ nhìn vào nội dung trong thẻ tre, sắc mặt liền biến thành cực độ âm trầm.
Trên thẻ tre viết rất nhiều, yêu cầu của Gia Cát Lượng so với đám người Tôn Sách tưởng tượng còn khó hơn. Sau khi xem được nội dung được viết trong thẻ tre, Tôn Sách suýt nữa thì đem thẻ tre vứt đi.
Yêu cầu đầu tiên của Gia Cát Lượng là đem nhường thành Sài Tang cho Kinh Châu. Thành Sài Tang cách Kinh Châu cực gần, là giao tuyến giữa Kinh Châu và Giang Hạ, Sài Tang là thành trì duy nhất của Giang Đông thuộc nội cảnh Kinh Châu, vị trí thành cực kì quan trọng, Gia Cát Lượng tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Sài Tang có tầm quan trọng đối với Kinh Châu, nhưng đối với Giang Đông cũng trọng yếu như thế, đem thành Sài Tang nhượng cho Kinh Châu, Tôn Sách quả quyết không thể đáp ứng. Sài Tang không chỉ là trận địa tuyến đầu khi công kích Kinh Châu, còn là nơi chuẩn bị lương thảo tiến công Kinh Châu của Giang Đông, hơn nữa cũng là cùng với thành Cửu Giang tạo thành lá chắn phòng bị đột kích của Kinh Châu, một thành trì quan trọng như vậy Tôn Sách làm sao có thể cho Kinh Châu được đây.
Theo Tôn Sách Kinh Châu đã đủ khiến y hao phí tâm tư, nếu như Sài Thành nhập vào Kinh Châu, vậy thì thế lực của Kinh Châu càng thêm lớn mạnh, điểm này Giang Đông sao có thể dễ dàng khoan nhượng.
Yêu cầu thứ hai Gia Cát Lượng viết trên thẻ trúc, chính là đem huyện Tu Thủy nhượng cho Kinh Châu, điểm này càng khiến cho Giang Đông nghiến răng nghiến lợi. Những năm này mấy lần Giang Đông công kích Kinh Châu, mà duy nhất Kinh Châu công kích Giang Đông chính là do Lưu Kỳ gây nên. Hơn nữa trong trận chiến này Giang Đông còn thua, không chỉ thua còn đánh mất Ngải Huyện, ngay cả huyện Tu Thủy cũng bị Kinh Châu chiếm đóng trong thời gian ngắn, đây luôn là vết sẹo của Giang Đông, hôm này Gia Cát Lượng cư nhiên lần nữa động đến vết sẹo này, làm sao lại không khiến cho Tôn Sách tức giận.
Hơn nữa Kinh Châu công kích Ngải huyện còn dễ dàng đối phó, nếu như ngay cả huyện Tu Thủy đều bị Kinh Châu chiếm đóng, thời gian dài Ngải Huyện cùng huyện Tu Thủy biến thành một góc cứng, vậy thì đối với Giang Đông mà nói chính là một quả bom hẹn giờ.
Thái độ của Gia Cát Lượng cực kỳ rõ ràng, ngươi không phải muốn bức ép Kinh Châu cho mượn lương sao? Tốt thôi, đương nhiên có thể, nhưng ta sẽ ép Giang Đông của ngươi trả giá càng thêm đắt. Tuy Gia Cát Lượng đưa ra giá trên trời, có ý ngồi đợi trả tiền, nhưng ai cũng đều có thể nhìn ra đây là phản kích của Gia Cát Lượng trên thẻ trúc đối với Giang Đông.
Mà yêu cầu thứ ba cũng khiến cho Tôn Sách thiếu chút tức điên, điều thứ ba trên thẻ trúc chính là nhằm vào Tôn Sách, yêu cầu Tôn Sách thông cáo thiên hạ giải trừ hôn ước của Đại Kiều, Tiểu Kiều với Tôn Sách. Chu Du.
Nói đến hai yêu cầu trước còn cố kị mặt mũi của Giang Đông, vậy thì điểm này chính là đánh vào mặt của Tôn Sách. Thê tử của chính mình bị cướp, không chỉ không truy cứu được, ngược lại còn phải thông cáo thiên hạ giải trừ hôn ước của mình cùng vị hôn thê, điểm này Tôn Sách làm sao có thể nhẫn nại, nếu không phải đám người Chu Du lôi kéo nói không chừng lúc này Tôn Sách đã đem binh tấn công Giang Hạ, đem Gia Cát Lượng bắt ra băm thây vạn đoạn rồi.
Lúc này, căm hận của Tôn Sách đối với Gia Cát Lượng chưa từng gặp mặt dâng cao ngập trời, y cảm thấy so với lúc phụ thân của mình bị giết cũng không tức giận như vậy.
- Quân sư nhà ta nói đây chỉ là ý của hắn, thẻ tre này của quân sư nhà ta đã được mang đến Tương Dương để chủ quân phê chuẩn, hiện giờ đúng lúc để cho Ngô hầu chuẩn bị sẵn sàng, tránh cho lúc đó luống cuống chân tay không biết ứng đối làm sao.
Mã Lương một thân nho phục không đợi đám Tôn Sách xem xong nội dung trong thẻ tre đã tươi cười nói.
- Quân sư nhà ta nói đây chỉ là ý của hắn, thẻ tre này của quân sư nhà ta đã được mang đến Tương Dương để chủ quân phê chuẩn, hiện giờ đúng lúc khiến cho Ngô tướng quân chuẩn bị sẵn sàng, tránh cho lúc đó luống cuống chân tay không biết ứng đối làm sao.
Mã Lương một thân nho phục không đợi đám Tôn Sách xem hết nội dung trong thẻ tre đã tươi cười nói.
Nghe thấy lời Mã Lương nói, đám người trong đại trướng sắc mặt xanh mét, hai mắt phóng hỏa nhìn Mã Lương, hận không thể đem gã ăn tươi nuốt sống.
- Đây chính là thái độ của Gia Cát Khổng Minh?
Tôn Sách sắc mặt âm trầm thanh âm lạnh nhạt nói, trên thẻ trúc tất cả mười nội dung lớn nhỏ thế nhưng có thể đem tôn nghiêm của toàn Giang Đông giẫm lên đến không còn nguyên vẹn.
- Đúng thế, đây chính là yêu cầu của quân sư nhà ta. Nhưng mà, nếu như Ngô Hầu cảm thấy Giang Đông không thể trả được cái giá này, vậy thì ngài có thể đem cái giá có thể trả được nói ra, quân sư nhà ta nói không chừng sẽ suy nghĩ lại.
Mã Lương khẽ mỉm cười nói.
- Hừ, ngươi có thể đi về rồi.
Tôn Sách nói xong cũng không thèm nhìn Mã Lương mà trực tiếp ra hiệu cho Lăng Thống tiễn Mã Lương ra đại trướng. Tôn Sách cảm thấy nếu như bản thân cùng vị sứ giả này tiếp tục nói, không chừng sẽ chịu không nổi mà đem người này chém chết.
- Tại hạ cáo từ.
Nhìn thấy Tôn Sách như thế Mã Lương cũng chẳng thèm để ý, chắp tay đi ra ngoài. Gã vốn là đến cho Giang Đông thêm phiền toái, hôm nay việc đã làm xong, tự nhiên cũng không cần lưu lại làm gì.
Đối với nội dung trên thẻ trúc, Mã Lương rõ như lòng bàn tay, bởi vậy vừa nãy Tôn Sách xem hết nội dung trên thẻ trức mà không phát hỏa, điều này làm cho gã có chút kinh ngạc. Trong lời đồn đại Ngô Hầu cực kì kiên cường, chịu không được một chút khuất nhục nào, thế nhưng hôm nay mười điều trong thẻ tre đều đánh thẳng vào tâm, vũ nhục như thế mà Tôn Sách có thể nhẫn nại được, có thể thấy Tôn Sách cũng không lỗ mãng giống như trong lời đồn.
Nghĩ vậy trong mắt Mã Lương lóe ra hào quang, chân cũng bước nhanh hơn.
Đợi cho sau khi Mã Lương rời khỏi đại trướng, bên trong tất cả rơi vào yên tĩnh, mọi người tuy đều mang sắc mặt giận dữ, nhưng từng người đều cúi thấp đầu không nói, chỉ nghe thấy tiếng hít thở được đè nén của từng người.
- Nói đi, có cách nghĩ gì?
Tôn Sách nhắm mắt một lúc rồi lại mở mắt ra, trong mắt mang vẻ bình tĩnh, nhìn mọi người rồi mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận