Tam Quốc Tranh Phong
Chương 648
- Giết!
Hoàng Trung tự mình dẫn binh mã lao ra ngoài thành, sát nhập trong loạn quân, quân tâm Tào quân đã suy sụp, dưới sự tấn công của binh mã Kinh Châu giống như tấm lục bình yếu ớt không chống cự được.
- Gõ kẻng thu binh!
Nhìn thấy đám người Hoàng Trung đã đuổi theo vài dặm, Từ Thứ vội hạ lệnh gõ kẻng thu binh, nụ cười trên mặt cũng không che đậy nổi.
Hôm nay Kinh Châu đại thắng!
- Đáng giận, Từ Thứ này thật đáng chết!
Một tay Tào Nhân hất hết toàn bộ công văn trúc giản trên bàn, vẻ mặt giận dữ nói.
Bát Môn Kim Tở trận bị phá, mấy vạn đại quân chỉ một kích mà vỡ, bị Kinh Châu đuổi giết vài dặm, nếu không có đám người Trình Dục dẫn quân tiếp ứng phía sau, chỉ sợ sau trận chiến này, mấy vạn đại quân sẽ tổn thất một nửa. Đối với Tào Nhân mà nói, quả là nhục nhã vô cùng.
- Tướng quân hà tất phải như vậy, thắng bại là chuyện thường binh gia, trận này không phải tội. Từ Thứ kia tinh thông trận pháp, có thể phá giải Bát Môn Kim Tỏa trận quả thật là ngoài dự đoán của mọi người.
Thấy Tào Nhân như vậy, trình Dục không khỏi mở miệng khuyên nhủ.
Bên cạnh, Từ Hoảng và Lý Điển cũng gật đầu đồng ý, hàng năm bọn họ đều thống lĩnh binh mã, đều biết thắng bại vô thường, đối với việc này đã quá quen thuộc, cũng không kinh ngạc.
Nghe mọi người khuyên bảo, trong lòng Tào Nhân cũng đã bình tĩnh chút ít, dù sao cũng trải qua mấy năm thống lĩnh binh mã, tỉnh táo lại liền truy vấn:
- Quân sư, trận này tổn thất ra sao?
- Trận này tổn thất gần hai vạn binh, nếu đến cuối Từ Thứ không gõ kẻng thu binh, e rằng sẽ tổn thất nhiều hơn một chút.
Trình Dục thở dài nói, cuồi cùng binh mã Kinh Châu tiến lên đánh lén, gần như chính là một bên giết hại, Tào Binh bốn phía căn bản không chống lại được.
- Đáng chết!
Trong lòng Tào Nhân giận dữ, lập tức tổn thất hai vạn binh, cho dù là hắn cũng không thể không thận trọng:
- Việc này phải nhanh chóng báo cho chủ công, ta cũng muốn nhanh chóng nghĩ ra cách, nhất định phải bắt Uyển Thành này.
- Lời của Tướng quân rất đúng, chủ công xuôi nam, Uyển Thành là đặc biệt quan trọng, nếu có thể bắt Uyển Thành, chủ công liền tiến có thể công, lui có thể thủ, đối với Kinh Châu chính là một kích trí mạng.
Trình Dục gật đầu, bởi vì Uyển Thành rất quan trọng, cho nên Tào Tháo mới phái mười vạn đại quân tấn công.
- Ưu thế của Kinh Châu chính là dựa thành mà thủ, chỉ cần thi triển kế có thể dẫn dụ binh mã Kinh Châu ra ngoài thành, nhất định có thể đánh tan binh mã Kinh Châu.
Từ Hoảng mở miệng, nếu lần này không phải binh mã Kinh Châu lui nhanh hơn, đợi cho viện quân Tào Binh vừa đến, binh mã Kinh Châu liền mất hết ưu thế, chỉ còn nước tan tác.
- Đến lúc này ta đã có một cách có thể dụ binh mã Kinh Châu ra khỏi thành, chỉ có điều kế này chắc chắn bị Từ Thứ nhìn thấu, chỉ còn cách dựa vào mấy vị tướng quân thôi.
Trình Dục nói.
- Ồ, quân sư nói mau.
Mấy người Tào Nhân mừng rỡ nói.
- Tướng quân có thể lệnh binh mã dưới trướng đuổi dân chúng trong quận Nam Dương tới hướng Hứa Đô, chỉ cần mấy ngày, từ Thứ tất nhiên là phái binh đến ngăn cản. Đến lúc đó chính là lúc đại quân quyết chiến.
Trình Dục nói:
- Lúc này dương mưu, cho dù Từ Thứ có biết đấy là kế cũng sẽ xuất binh đến ngăn cản.
- Kế này khả thi.
Tào Nhân gật đầu đồng ý, chỉ cần có thể bức binh mã Kinh Châu ra khỏi thành, hắn tin rằng có thể đánh tan được.
- Như vậy liền bố trí theo lời quân sư đi.
Đám người Từ Hoảng cũng gật đầu đồng ý.
Ngay hôm đó, mấy vạn Tào Binh dưới sự dẫn dắt của đám người Từ Hoảng, phân chia ra các huyện Nam Dương đuổi hết dân chuings, mấy ngày liên tiếp, dân chúng trong các quận huyện Nam Dương đều bị trục xuất, vô số nhà cửa bị thiêu rụi, khắp nơi đều nhìn thấy cảnh tượng Tào Binh đuổi đánh dân chúng.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . . .
- Quân sư, Tào Binh này thật ác độc, ta sao có thể ngồi yên không để tâm.
Trên đại điện, đám người Hoàng Trung một lòng căm phẫn vô cùng,cực kỳ tức giận với những gì Tào Binh đã làm, hận không thể ra khỏi thành lúc này chém hết Tào Binh.
- Tào Binh làm như vậy đơn giản vì muốn dụ ta ra khỏi thành, lúc này bọn chúng đã sớm bày ra thiên la địa võng ngoài thành, chỉ chờ ta ra khỏi thành, bất cứ lúc này cũng sẽ trúng gian kế của Tào Binh.
Từ Thứ lắc đầu, trong lòng cũng rất phiền não.
- Vậy phải làm sao, chẳng nhẽ trơ mắt nhìn?
Ngụy Diên vội vàng nói.
- Đương nhiên không thể, hôm qua ta đã liên lạch với Cam Tướng quân, nếu trận này muốn thăng, phải cần Cam Tướng quân hỗ trợ rồi.
Từ Thứ nói:
- Các vị tướng quân cần chuẩn bị sẵn sàng để xuất chiến, chỉ cần đến thời cơ thích hợp, chư vị tướng quân cùng ra khỏi thành, chém giết hết mười vạn Tào Binh này.
- Được!
Đám người Hoàng Trung hít khí lạnh, lập tức chém giết hết mười vạn Tào Binh, cho dù là bọn họ cũng chưa từng nghĩ qua, dã tâm của Từ Thứ thật khiến mấy người hoảng sợ.
... ... ... . . . .
- Tướng quân, chúng ta thực sự mặc kệ?
Ngoài thành Uyển Thành trăm dặm, một chỗ thủy trại bí ẩn, có mấy ngàn thủy quân Kinh Châu đang tập kết.
- Việc này ta đã biết, đã có sách lược ứng đối.
Cam Ninh lắc đầu không trả lời thẳng, thư của Từ Thứ hắn đã nhận được, mặc dù có chút tàn nhẫn nhưng đây là cách tốt nhất.
Màn đêm buông xuống, Cam Ninh tìm tới mấy trăm Cẩm Phàm Tặc đi theo hắn tới Kinh Châu, những người này là những người hắn tín nhiệm nhất, cũng chỉ có những người này có thể hoàn thành nhiệm vụ của hắn.
Mấy trăm người lặng yên rời khỏi doanh địa không phát ra tiếng động nào, không có một ai chú ý, mầy trăm người vừa rời đi liền chia ra làm mười luồng, tốp năm tốp ba cùng nhau tản đi bốn phía.
Khuya hôm đó, những này này xuất hiện tại đại trong của Tào quân, một đám mặc rách rưới, như những tên ăn mày bình thường.
- Tướng quân, có cần lập tức đuổi mấy vạn dân chúng tới Hứa Đô?
Một vị tiểu tướng nói với Từ Hoảng.
- Hôm nay sắc trời đã tối, ngày mai lại đi đi.
Từ Hoảng lắc đầu, tuy rằng hơn mười ngày nay Kinh Châu không có động tĩnh, nhưng không thể không cẩn thận chút.
- Rõ.
Lúc đêm khuya, tất cả đều tĩnh lặng, toàn bộ đại doanh ngoài những cây đuộc lay động bên ngòai, thì tất cả đều tĩnh lặng không một tiếng văng.
Lúc này Cam Ninh đã mang theo mấy nghìn người lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên ngoài đại doanh, vì bức bách binh mã Kinh Châu ra khỏi thành, Tào Binh đã sớm mệt không chịu nổi, một đám ngủ say như chết, căn bản không có phát giác.
Ầm!
Đột nhiên trong đại doanh lóe lên ánh lửa, ngay sau đó tiếng gào thét lung tung vang lên.
- Tào Binh muốn thiêu chết chúng ta, chạy mau.
Căn bản mấy vạn dân chúng bị tạm giam lập tức trở nên rối loạn, bắt đầu chuyển động.
- Chạy mau lên!
Càng ngày càng nhiều người chạy tán loạn bốn phía, ý chạy trối chết, mặc dù mấy vạn dân chúng không biết rốt cuộc sao lại thế này, nhưng thấy nhiều người chạy tứ phía như vậy, một đám trốn xông lên. Mười mấy tên sĩ tốt canh giữ cửa không thể ngăn được dân chúng rối loạn, bị mấy trăm người dẫn đầu chém giết.
Giờ này mấy vạn dân chúng phía sau cũng điên cuồng vùng lên, một đám nhặt vũ khí trên mặt đấy, đi theo mọi người cùng nhau xông tới ngoài đại doanh.
Toàn bộ đại doanh lập tức trở nê hỗn loạn, Tào Binh bốn phía thấy mấy vạn dân chúng đột nhiên bạo động, một đám vọt lên, muốn trấn áp rối loạn.
- Giết!
Đúng vào lúc này, ở ngoài đại doanh, đột nhiên vang lên tiếng hét hò rung trời, ngay sau đó một đám binh sĩ Kinh Châu ở bốn phía đột nhiên ầm ầm xông vào cửa doanh trại.
Dẫn đầu một người tay cầm trường kích, một đường đi lên không có người nào địch nổi, bị Cam Ninh xông lên như vậy, trong lúc nhất thời Tào Binh trong đại doanh cũng không biết nên làm sao.
- Sao lại thế này?
Từ Hoảng một thân giáp sắt chạy ra khỏi đại trướng, mấy ngày nay hắn đều mặc giáp sắt ngủ, có đôi khi cũng không ngủ được, đột nhiên nghe thấy tiếng động rối loạn trong đại doanh, lập tức chạy ra khỏi đại trướng.
Nhìn thấy bốn phía đại doanh đều ngập trong ánh lửa, Từ Hoảng thầm nhủ không tốt, lúc này dẫn theo mấy trăm binh chạy tới chỗ cửa doanh, nơi đó là nơi la hét dữ dội nhất, ánh lửa đầy trời, gần như đi qua chỗ nào thì thiêu rụi tất cả.
- Từ Hoảng đã chết, giết!
Lúc Từ Hoảng dẫn theo mấy trăm người đến, đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, ngay sau đó mấy nghìn người cùng hô, sắc mặt Từ Hoảng lúc này đã trở nên trắng bệch.
Quả nhiên nghe tin tức Từ Hoảng đã chết, Tào Binh trong đại doanh lập tức lâm vào hỗn loạn, ban đầu trong lòng còn có chút chống cự, lúc này cũng giống như mọi người đang chạy trốn.
- Là binh mã Kinh Châu, bọn họ đến chỗ chúng ta rồi.
Ngay sau đó trong đại doanh vang lên tiếng hét to, toàn bộ đại doanh lập tức rối loạn.
Sắc mặt Từ hoảng xanh mét, mấy tiếng hét vừa rồi thật quá trùng hợp mà, lúc này chỉ sợ là hắn đã trúng kế nội ứng ngoại hợp của Kinh Châu rồi.
Binh mã Kinh Châu ở đâu tới vậy, chắc chắn không phải là binh mã trong Uyển Thành, đám người Tào Nhân dẫn theo phân nửa binh mã đang đóng tại ngoài thành Uyển Thành không xa, chỉ đợi binh mã Kinh Châu ra khỏi thành sẽ cho một kích lôi đình.
Đang lúc Từ Hoảng suy tư, Cam Ninh đã mang theo người giết Từ Hoảng trước.
Cam Ninh đang chém giết bên trong liếc mắt nhìn thấy đám người Từ Hoảng đang lao nhanh tới, Cam Ninh không chút do dự quơ một kích về phía Từ Hoảng.
Trận chiến này còn lại một nửa, chỉ cần đám người Từ Thứ đánh tan Tào Nhân, hôm này liền đại thắng rồi.
- Giết!
Kẻ thù gặp lại hết sức tức giận, hôm nay người tập kích doanh trại lại chính là người mà từ hoảng hết sức oán hận, trường thương trong tay tung ra từng chiêu trí mạng, mà Cam Ninh cũng không chút yếu thế, đánh với Từ Hoảng khó phân thắng bại.
- Giết!
Vô sô tiếng hét hò vang lên trong đại doanh, Tào Binh bị vây trong hỗn loạn không ngăn được nội ứng ngoại hợp tấn công, gần nửa canh giờ liền bị đánh tan, mà từ Hoảng cũng không dẫn được mấy trăm tàn binh lui lại chỗ đại quân Tào Nhân.
Uyển Thành
Ngay lúc ánh lửa nổi lên trong đại doanh của Từ Hoảng, cửa thành Uyển Thành đột nhiên mở rộng, mấy ngàn Phi Hổ Vệ tiên phong lao ra ngoài thành, Hoàng Trung, đám người Ngụy Diên theo sát phía sau, ngay cả Quan Vũ cũng dẫn theo binh mã ra khỏi thành.
Tào Nhân đóng tại ngoài Uyển Thành cũng không chút do dự, mấy vạn đại quân lập tức đè lên, lúc này hắn còn đang không biết chút gì tình hình phía sau.
Đại chiến kịch liệt nháy mắt nổ ra, Phi Hổ Vệ dựa vào ưu thế kỵ binh, nháy mắt thoát ly chiến trường, ở ngoài chiến trường tìm chút sơ hở, mà Hoàng Trung, Ngụy Diên và Quan Vũ chia nhau dẫn binh mã, cùng chém giết đám người Tào Nhân.
Trận này Tào Binh đại bại, mười vạn đại quân chỉ còn không tới một vạn binh, bị binh mã Kinh Châu đuổi giết chạy trốn tứ phía.
Nhận được tin tức Tào Tháo đã bắt đầu sinh thoái ý, lúc này mệnh mười vạn đại quân Hán Trung lui binh, mà Gia Cát Lượng cũng dẫn dắt đại quân theo sát phía sau, không tiến công cũng không bỏ chạy, mười vạn đại quân đi lại đặc biệt thong thả.
Mà Tôn Sách Lư Giang đột nhiên dẫn dắt binh mã dưới trướng sát nhập Nhữ Nam, Thái Thú Nhữ Nam bị chết, Nhữ Nam bị chiếm đóng. Mà Lỗ Túc cũng dẫn theo binh mã dưới trướng sát nhập Cửu Giang, trên đường đi kỳ khai đắc thắng (thắng ngay từ trận đầu), liên tiếp thắng nhiều trận công thành.
Lúc nhận được tin tức Giang Đông, Lưu Kỳ cũng dẫn theo binh mã Kinh Châu tiến Bắc, cùng Tôn Sách giáp công Tào Tháo. Sau hai tháng, Tào Tháo tổn thất mấy vạn đại quân, dời đô Nghiệp Thành. Hứa Du đóng giữ ở Hứa Đô dẫn theo hai vạn binh mã, mở thành đầu hàng.
Giang Đông và Kinh Châu, mấy lần đại quân chung tiến, ngay cả đám người Quách Gia mấy lần cứu được tình thế nguy hiểm nhưng được cái này mất cái khác, hai năm sau, Tôn Sách và Lưu Kỳ hội sư Nghiệp Thành, Tào Tháo binh bại tự sát.
Ba tháng sau, Tôn Sách dẫn theo mấy trăm người hồi Giang Đông, bị đại tướng Từ Thịnh bên mình liên hợp với Cẩm Y Vệ tru sát, Giang Đông như rắn mất đầu, Kinh Châu nhân cơ hội tiến công, mấy đạo quân sát nhập Giang Đông, thống nhất thiên hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận