Tam Quốc Tranh Phong

Chương 562

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Miên Trúc.
Sau khi hai mươi vạn đại quân Lưu Chương ở đâu, dường như đại doanh phải chú ý dừng lại ở chỗ này một thời gian ngắn, hai mươi vạn đại quân sẽ ở ngoài thành Miên Trúc xây dựng cơ sở tạm thời, toàn bộ doanh ngoại kéo dài hơn mười dặm đều là lều trại của đại quân, cả Miên Trúc này đều bị khí thế của đại quân đè nén.
Chỗ gác cửa thành Miên Trúc đặc biệt nghiêm mật, bình thường còn không đủ mười người vậy mà giờ đã lên tới vài trăm người, hơn nữa bốn phía Miên Trúc không phải do khoái mã chạy, mà đều là thám báo của đại quân Lưu Chương.
Bên trong Miên Trúc cứ năm bước là có một tốp canh gác, mười bước là có một trạm canh giác, đề phòng nghiêm ngặt như vậy cũng chỉ vì hiện giờ Ích Châu Mục Lưu Chương đang ở trong thành Miên Trúc.
Hơn nữa Lưu Chương và một người khác đều là những nhân vậy có quyền thế rất mạnh ở Ích Châu, đều thực sự có quyền nắm cả một đại quân ngoài thành trong tay, trong số hai người này, một người thì là đại tướng quyền hành cực lớn, người còn lại thì là người thừa kế của đại thế gia Ích Châu, người nào cũng có quyền hành ngập trời.
Một khoái mã chạy vào trong thành, sau khi kiểm tra cẩn thận, cuối cùng đi tới chỗ bên ngoài phủ đệ.
Lúc này trên đại điện của phủ đệ, những người cùng Lưu Chương xuất chinh đều đang ở đây, đứng ở ngoài điện cũng có thể nghe thấy tiếng ồn ào trên đại điện.
- Nếu phát hiện hành tung của Lưu Kỳ, tốt nhất nên phái đại quân tiến đến tiêu diệt. Chỉ cần giết được Lưu Kỳ, toàn bộ Kinh Châu sẽ lập tức lâm vào hỗn loạn, lúc đó chính là cơ hội tốt để chủ công khuếch trương thế lực.
Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, xen lẫn chút lửa giận, dường như đây là thái độ bất mãn của mọi người.
Người này vừa nói xong liền có một giọng nói khác vang lên, tràn đầy ý cười khi thấy người gặp họa.
- Hồ đồ, Kinh Châu binh hùng tướng mạnh, võ tướng như vân, Ích Châu ta sao có thể địch nổi, lần này có thể đuổi Lưu Kỳ ra khỏi Ích Châu đã là may mắn rồi. Nếu quả thật như lời ngươi nói, chém giết Lưu Kỳ, chỉ sợ khi đó chọc giận toàn bộ Kinh Châu, đến lúc đó ngươi có dám đứng ra gánh vác hậu quả không?
...
Nghe tiếng cãi vã trong đại điện, tên hộ vệ ngoài điện mồ hôi chảy ròng ròng. Những người này vì chuyện này mà tranh cãi mấy canh giờ, cuối cùng lại chẳng thể ra một kết quả nào.
Đạp đạp đạp... ...
Tiếng bước chân vang lên,vài tên hộ vệ ngoài điện ngẩng đầu nhìn về hướng kia cách đó không xa với vẻ mặt đề phòng. Chỉ thấy một gã linh hai tay giơ cao một phần thư tín, sắc mặt cực kì cung kính đi tới.
Đến trước mấy người thì dừng lại, hạ giọng nói:
- Thuộc hạ phụng mệnh Dương tướng quân, tới đây là muốn báo tin chiến thắng cho chủ công!
- Báo tin chiến thắng? Dương tướng quân? Dương tướng quân gì cơ?
Một gã tiểu tướng ngoài điện kinh hãi hỏi lại.
- Dương Hoài tướng quân đánh hạ Giang Du, nên mệnh cho tại hạ đến đây để báo tin chiến thắng!
Người lính này dường như đã có thói quen bị hỏi như vậy, không giận dữ mà bình tĩnh trả lời.
- Chờ một lát.
Vẻ kinh hãi trên mặt tiểu tướng càng lớn, ai cũng biết Dương Hoài là một trong những đại tướng dưới trướng Lưu Chương, quyền cao chức trọng, không ngờ lại đánh hạ Giang Du nhanh như vậy.
Hít một hơi thật sâu, tiểu tướng bước vào trong đại điện, nơi đang cãi vã không ngớt.
Vừa mới đi vào trong đại điện, tiểu tướng đã gặp phải biết bao nhiêu ánh mắt quét qua người, tiểu tướng cung kính nói:
- Khởi bẩm chủ công, Dương Hoài tướng quân sai sứ giả đến để báo tin chiến thắng!
- Cái gì?
Vài câu ít ỏi đã khiến cho mọi người trên đại điện kinh ngạc.
Báo tin chiến thắng?
Từ lúc Dương Hoài đi tấn công thành Giang Du đến nãy cũng chỉ có mấy canh giờ, vậy mà đã đánh hạ được Giang Du?
- Truyền hắn vào!
Qua một lúc, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lưu Chương vang lên, mặc dù vậy tên tiểu tướng cũng nghe ra trong giọng nói của Lưu Chương có bao phần vui mừng bất ngờ.
- Rõ.
Nghe được ý mừng của Lưu Chương, cả người tiểu tướng chấn động, cung kính nói.
Ngay sau đó xoay người ra khỏi đại điện, một lúc sau một gã sĩ tốt nắm thư tín trong tay chậm rãi đi vào.
- Tiểu nhân phụng mệnh Dương tướng quân tới đây báo tin chiến thắng!
- Trình lên!
Kỳ quang trong mắt Lưu Chương chợt lóe. Dương Hoài này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì, mà có thể biến thành kỳ quái như vậy.
Vừa nói xong, tùy tùng liền đi xuống nhận lấy thư tín trong tay tên lính trình lên trước người Lưu Chương. Lưu Chương vừa nhận thư tín, mở ra liền đọc ngay, sau đó phá lên cười.
- Tốt, tốt, tốt, một canh giờ đã đánh hạ được thành Giang Du, Dương Hoài quả nhiên không làm ta thất vọng!
- Cái gì, một canh giờ đánh hạ thành Giang Du?
Trong đại điện mọi người đều hít thật sâu, trong thành Giang Du cũng có gần hai ngàn binh mã Kinh Châu, mặc dù không có đại tướng nhưng trong một canh giờ đã bị Dương Hoài đánh hạ cũng thật là khó tin.
Thủ thành so với công thành dễ dàng hơn nhiều.
- Binh mã Kinh Châu cũng thường mà thôi, mọi người nghĩ thế nào?
Lưu Chương cười dài, nhìn mọi người nói.
- Chủ công nói không sai, đại quân ta vừa đến thì đại quân Kinh Châu ngay lập tức thua trận, đúng là phúc của chủ công ạ.
- Đúng, xem ra binh mã Kinh Châu cũng không phải là không thể thẳng, chỉ cần đại quân ta xông lên, trong chốc lát đã giành được thẳng lợi.
... ...
Mặc dù có mấy người đã đồng ý nhưng trên đại điện, vẻ mặt đám người Hoàng Quyền, Tiêu Chu lại không có chút nào vui mừng.
Quận Âm Bình, sau khi nhận đươc lệnh của Lưu Kỳ, Hoàng Trung không dám ở lại lâu, lúc này đã dẫn hai vạn binh mã dưới trướng ngày đêm thần tốc chạy tới Giang Du.
Tin tức Lưu Chương điều động hai mươi vạn binh mã Bắc tiến làm ông triệt để chấn động, cũng khiến ông hoảng sợ. Nếu là hai mươi vạn đại quân Lưu Chương tiến ra Bắc, vậy quận Tử Đồng phải đứng mũi sào chịu trận, mà lúc này Lưu Kỳ đang ở quận Tử Đồng, dưới trướng chỉ có vẻn vẹn không đến hai vạn binh mã, nếu Lưu Kỳ xảy ra chuyện gì, ông không chắc Kinh Châu có phát sinh chuyện gì không.
Hơn nữa Lưu Kỳ cực khổ dốc sức gây dựng nên cơ nghiệp này, rất có thể trong một đêm liền sụp đổ, tứ phía Kinh Châu căn bản do Lưu Kỳ mạnh mẽ, cứng rắn nên tạm thời thu hồi được thế lực xấu xa, trước mắt có lẽ sẽ phân chia khối bánh ngọt Kinh Châu này.
Quận Âm Bình cách Giang Du so với Miên Trúc còn xa hơn, hơn nữa đợi đến khi nhận được tin tức của Lưu Kỳ, thời gian truyền lệnh cũng phải mất đến nửa ngày, mặc dù bây giờ Hoàng Trung có bình tĩnh thì cũng không dám dừng lại ở quận Âm Bình.
Hai vạn đại quân tập kết xong chưa đến một khắc đồng hồ, lưu lại ba nghìn binh ở phía sau áp tải lương thảo, đồ quân nhu, xử lý một chút việc vẫn chưa xử lý xong, Hoàng Trung dẫn theo những binh mã còn lại chạy tới Giang Du.
Mặc dù là Ích Châu đường khó đi, nhưng qua mấy canh giờ chạy, Hoàng Trung vẫn tới được quận Tử Đồng, lúc này đại quân còn cách thành Giang Du gần năm mươi dặm đường đi.
- Tướng quân, Giang Du thất thủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận