Tam Quốc Tranh Phong

Chương 64

Lưu Kỳ có chút nghi hoặc.
Hoàng Trung nói:
- Một vạn binh mã kia là Trương Tiện ép buộc đầu quân, bọn họ không muốn tham gia quân ngũ, hi vọng Tướng Quân có thể thả họ về.
- Oh, đã như vậy thả bọn họ về nhà đi, phải kiểm tra chặt chẽ không để người của Trương Tiện ẩn nấp trong đó.
Nếu không muốn đầu quân, Lưu Kỳ cũng không miễn cưỡng, hắn muốn chính là quân đội tinh nhuệ, những người không có lòng nhập ngũ vậy hắn cũng không cần.
Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía mọi người nói:
- Có tìm được thi thể của Trương Tiện hay không?
Cam Ninh từ sau lưng lấy ra một cái bọc đưa tới trước mặt Lưu Kỳ, nói:
- Trương Tiện thấy đại thế đã mất nên tự sát, hai nhi tử của y cũng đã bị bắt, không biết nên xử trí thế nào?
Lưu Kỳ tiến nhận cái bọc đưa cho Hoàng Trung, hắn không quen mặt Trương Tiện nhưng Hoàng Trung thì rất quen, thấy Hoàng Trung gật đầu Lưu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Mang thủ cấp của Trương Tiện và hai nhi tử của y giao cho phụ thân ta ở Tương Dương xử lý.
Lưu Kỳ nhìn về phía Hàn Huyền nói:
- Dân chúng thành Lâm Tương phản ứng thế nào?
Hàn Huyền nói:
- Bách tính tương đối bình tĩnh, không có gì bất mãn.
Lưu Kỳ gật gật đầu, hắn biết Hàn Huyền có uy vong rất cao ở Trường Sa, bách tính như vậy e là Hàn Huyền hao tổn không ít công sức. Dặn dò nói:
- Ngươi có thể đưa ra cáo thị, nói rõ tình hình chứ? Phàm là kẻ bịa đặt bắt lại, ngoài ra có thể kê khai tài sản của Trương Tiện và tài sản đồng đảng của y chứ? Nếu có kẻ ngầm chiếm tài sản của dân chúng hãy trả lại cho dân chúng.
Hàn Huyền nghi nhớ từng việc từng việc.
Lưu Kỳ nhìn về phía Mã Trung, Hoàng Trung nói:
- Hai vạn binh mã quy hàng tạm thời do Mã Trung thống lĩnh, Hoàng Trung Tướng Quân tạm thời phụ tá theo sát tiến hành huấn luyện, loại bỏ binh mã không phù hợp, tuyển chọn một vạn năm nghìn binh mã là được. Sau đó tiếp tục tuyển chọn hai vạn người bổ sung.
- Rõ.
Hai người lĩnh mệnh rời đi.
Lưu Kỳ nhìn về phía Chu Thương nói:
- Từ hai vạn binh mã này tuyển chọn người khỏe mạnh xây dựng một tiểu đoàn tiên phong.
- Rõ.
Chu Thương đứng dậy rời đi.
Nhìn Chu Thương đi ra ngoài, Lưu Kỳ nhìn về phía Triệu Luy nói:
- Triệu Luy ngươi phụ trách trị an Trường Sa, nhất định không thể để bất cứ kẻ nào thừa dịp gây loạn.
- Rõ.
Triệu Luy khom người đáp, rồi đứng dậy rời đi.
Sau khi phân phó mọi người xong, Lưu Kỳ thở dài một hơi, hỏi:
- Nguyên Trực huynh thấy ta sắp xếp thế nào? Có chỗ nào còn thiếu sót không?
Trước mặt bộ hạ giữ vững vẻ uy nghiêm, nhưng trước mặt Từ Thứ Lưu Kỳ lúc này không còn chút uy nghiêm nào.
Từ Thứ cười nói:
- Tướng Quân sắp xếp tốt lắm.
Lưu Kỳ đột nhiên nhớ tới Hoàng Trung, hỏi:
- Nguyên Trực huynh cảm thấy Hoàng Trung là người thế nào?
Từ Thứ vừa nghe liền biết tám phần mười Lưu Kỳ muốn thu thập người này vào trướng, cười nói:
- Hoàng Tướng Quân làm việc cẩn thận, có ánh mắt nhìn thấu đại cục rất có phong phạm của một viên đại tướng.
- Nguyên Trực huynh cho rằng ai làm Thái Thú Trường Sa thì thích hợp?
Lưu Kỳ hỏi.
- Hàn đại nhân thái độ làm người cẩn thận, giỏi về thống trị hơn nữa y có uy vong rất cao ở Trường Sa, là người thích hợp nhất đảm nhiệm chức Thái Thú Trường Sa.
Từ Thứ đã đoán được Lưu Kỳ muốn thu phục toàn bộ ba nhân tài Trường Sa này.
Lưu Kỳ gật gật đầu. Hắn muốn thu phục hai người này và Dương Linh, dưới trướng hắn hiện tại có vài người có thể dùng, căn bản không đủ, võ tướng tuy có vài người nhưng Cam Ninh phải huấn luyện kỵ binh, Chu Thương phải xây dựng tiểu đoàn tiên phong, hắn chỉ có thể phái Mã Trung và Hoàng Trung đi huấn luyện sĩ tốt. Triệu Luy có văn có võ phải tạo kỷ cương quân đội và chịu trách nhiệm trị an trong thành Lâm Tương. Lưu Kỳ phát hiện vào lúc này bên cạnh mình không có ai có thể dùng. Nhìn đến đám người Hoàng Trung, Lưu Kỳ tự nhiên tính toán muốn thu phục bọn họ để mình dùng.
Lưu Kỳ đang chuẩn bị hỏi Từ Thứ có biện pháp gì để mời chào mấy người bọn họ hay không? Liền thấy Lữ Giới nhanh chân đi tới, trên mặt mang theo thần sắc lo lắng.
Lữ Giới bước nhanh đi tới bên cạnh Lưu Kỳ, hành lễ nói:
- Chủ công, có một người tự xưng là sĩ tốt huyện Du nói muốn gặp Tướng Quân.
Nghe Lữ Giới nói, trong lòng Lưu Kỳ trầm xuống, sắc mặt có chút lo lắng, ngay cả Từ Thứ ở bên sắc mặt cũng có chút nghiêm trọng. Binh lính huyện Du đến có nghĩa là phương đông có biến, hơn nữa Lưu Bàn đang ở huyện Du.
Lưu Kỳ vội nói:
- Mau cho y vào.
Không lâu sao có một gã binh sĩ nhếch nhác dưới sự nâng đỡ của Lữ Giới đi tới, khôi giáp trên người đã rách thành nhiều mảnh, vừa thấy Lưu Kỳ lập tức quỳ xuống nói:
- Tướng Quân mau cứu, cứu huyện Du.
Trong lời nói có chút nghẹn ngào.
Lưu Kỳ hít một hơi thật sâu, nói:
- Ngươi từ từ nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lưu Kỳ sợ nghe tin tức không tốt, hai tay nắm chặt cạnh bàn.
Gã binh sĩ nói:
- Ngày hôm qua đại quân Giang Đông đột nhiên xuất hiện gần huyện Du, muốn tấn công huyện Du, Lưu Bàn Tướng Quân rời thành nghênh chiến đại bại trở về, hơn nữa còn tổn thất hơn nửa nhân mã. Hoắc Tướng Quân tiếp nhận phòng ngự sau phái tiểu nhân đến bẩm báo Tướng Quân, huyện Du nhiều nhất chỉ có thể thủ vững hai ngày, hy vọng Tướng Quân có thể mau chóng tiếp viện.
Lưu Kỳ thầm nghĩ Lưu Bàn lỗ mãng, sau đó tỉ mỉ hỏi gã binh lính tình hình đã xảy ra, xác nhận Lưu Bàn không việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
- Người đâu, mau triệu tập các tướng tới nghị sự.
Lưu Kỳ hô lớn với binh lính canh cửa.
Sau một khắc đồng hồ, các chư tướng vừa đi ra ngoài đã quay trở lại, nghe được huyện Du gặp chuyện không may đều lo sợ không thôi.
Sắc mặt Lưu Kỳ nghiêm trọng nhìn mọi người trước mặt nói:
- Huyện Du gặp chuyện không may, ta muốn lập tức khởi hành tới cứu viện, trước đó ta muốn bố trí ở Trường Sa.
- Xin Tướng Quân sai bảo.
Mọi người đều biết tính nghiêm trọng của việc này, tất thảy vội vàng khom người đáp.
Lưu Kỳ gật đầu, nhìn về phía Từ Thứ nói:
- Ta muốn mệnh Nguyên Trực làm Quân Sư chỉ huy mọi việc ở Trường Sa, Nguyên Trực huynh có bằng lòng hay không?
Nói xong Lưu Kỳ nhìn Từ Thứ với ánh mắt kỳ vọng, hắn vốn định từ từ mời chào Từ Thứ, nhưng hôm nay sự tình cấp bách nếu Từ Thứ không có chức quan, nói không chừng không trấn áp được Trường Sa. Bởi vậy đành phải đề cập sau.
Từ Thứ hít sâu một hơi, đứng dậy đi tới trước người Lưu Kỳ, quỳ lạy nói:
- Tham kiến chủ công, nguyện dốc sức vì chủ công.
Thấy Từ Thứ làm vậy, trong lòng Lưu Kỳ vui mừng khôn xiết lại pha lẫn chút cảm kích, nếu Từ Thứ không đáp ứng như vậy hắn không thể yên tâm rời khỏi Trường Sa. Lưu Kỳ lúc này lấy ra ấn tín của Chinh Nam Tướng Quân đưa tới trước mặt Lưu Kỳ nói:
- Từ ngày hôm nay Từ Thứ là Quân Sư, chấp chưởng ấn tín Chinh Nam Tướng Quân, chỉ huy mọi việc tại Trường Sa, có thể tiền trảm hậu tấu.
Từ Thứ kích động nhận ấn tính, trong lòng cảm động vô cùng, y tuy đã quyết định dốc sức vì Lưu Kỳ nhưng y không ngờ Lưu Kỳ cho y quyền lực lớn như vậy. Lưu Kỳ vắng mặt, người chấp chưởng ấn tín có thể hiệu lệnh toàn quân, đây là quyền lực lớn tới cỡ nào. Hơn nữa có thể tiền trảm hậu tấu, chỉ cần y muốn toàn bộ Trường Sa tùy thời có thể bị y nắm trong tay, nếu y muốn làm chư hầu một phương, dựa vào nền móng như vậy cộng tài năng của y có thể đủ sức đứng vững một phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận