Tam Quốc Tranh Phong

Chương 477

Mà ở giữa những người này có hai người quần áo chỉnh tề một chút, tuy nhiên lúc này vẻ mặt hai người cũng là bất đắc dĩ.
- Chủ công, hiện giờ chúng ta còn không đến hai trăm người, cho dù là đuổi tới Nghiệp Thành, Viên Thiệu kia có còn coi trọng chúng ta nữa không?
Hai người này chính là Trần Đạo, thống lĩnh hộ vệ từ Từ Châu trốn theo Lưu Bị, lúc này bên người Lưu Bị cũng chưa đến hai trăm người, mà người dưới trướng Lưu Bị sớm đã bị thất lạc từ lúc Tào Tháo tấn công Từ Châu rồi.
- Hiện giờ, chúng ta ngoại trừ đến Nghiệp Thành thì đã không còn có chỗ nào để đi, ngược lại lúc này thế lực Viên Thiệu to lớn, nói không chừng có thể mượn một ít binh mã Đông Sơn tái khởi.
Lưu Bị lau một ít tro bụi trên mặt, cười chua xót, sắp chiếm được Từ Châu không đến mấy ngày liền bị Tào Tháo đánh lén phải chạy trốn, mặt mũi đã bị mất sạch rồi.
- Cũng không biết đám người Quan tướng quân cùng Trương tướng quân đi đâu không, có bị binh mã của Tào Tháo đuổi theo không?
Trần Đạo thở dài nói. Thời gian gã đi theo Lưu Bị cũng không ngắn, biết thời vận Lưu Bị không tốt, bất kể tới đâu cũng chỉ có thể nán lại mấy ngày đã bị đuổi đi, đối với cái này Trần Đạo sớm đã quen rồi.
- Nơi đây còn cách Nghiệp Thành xa lắm không?
Lưu Bị nheo mắt nhìn về khu vực phía xa bị ánh nắng chói chang của mặt trời chiếu vào.
- Chưa đến trăm dặm, nếu có thể đi nhanh, ngày kia là có thể tới Nghiệp Thành.
Trần Đạo yên lặng tính toán một chút mở miệng nói:
- Nhưng lương thảo chỉ sợ không đủ, lần này đi vội vàng, lương thảo mà binh lính mang theo cũng không nhiều, chỉ có thể chống đỡ đến ngày mai.
Lưu Bị trầm mặc một hồi, lập tức thở dài:
- Đến một thành trì, tướng sĩ đều bán hết khôi giáp đi, mua chút quần áo cho bọn họ mặc, cũng không thể cứ như vậy đến Nghiệp Thành được.
Trần Đáo im lặng, đám người bọn họ nhìn qua như một đám ăn mày, nếu cứ như vậy đến Nghiệp Thành nói không chừng sẽ trở thành một đám ăn mày bị đuổi ra.
… … … … … … … … … …. … … ….. … … … …. … …. … … ….... ….. … …..... …... … … ….
Tương Dương, sau khi nhận dược tin tức Tào Tháo tấn công Lưu Bị, Lưu Kỳ đã bắt đầu chuẩn bị việc tấn công Hán Trung. Vài ngày nữa Vương Uy sẽ về Tương Dương, Triệu Vân thống lĩnh Chu Tước quân đã ở Kinh Châu với quy mô lớn tiêu diệt sơn tặc các nơi, mà gần như cùng lúc đó Hoàng Trung thay thế Văn Sính giữ chức thống lĩnh Huyền Vũ quân bắt đầu tiêu diệt sơn tặc ở các nơi trong Kinh Châu.
Văn Sính cùng Vương Uy gắt gao huấn luyện binh mã một tháng, sau đó rời đại quân trở về trong quân. Giang Đông đưa tới ba ngàn bộ khôi giáp, Lưu Kỳ cũng không trang bị cho binh mã, mà là để cho thợ rèn Kinh Châu hết sức nghiên cứu chế tạo ra khôi giáp càng thêm hoàn hảo hơn, trên chiến trường khôi giáp càng tốt đồng nghĩa với việc càng giảm thiểu được số binh lính thương vong.
Lần này tấn công Hán Trung, Lưu Kỳ chuẩn bị xuất động sáu vạn binh mã, chia làm hai đường mỗi đường ba vạn quân, chia ra do hắn cùng Gia Cát Lượng tự mình thống lĩnh. Lần chiến đấu này Lưu Kỳ chuẩn bị tự mình xuất chinh, mọi việc Kinh Châu hết thảy đã đi vào qũy đạo, hắn ở lại Kinh Châu cũng không có việc gì làm, chi bằng theo đại quân đánh chiếm Hán Trung.
Thời gian một tháng Tưởng Uyển xem ra đã quen thuộc chính sự Kinh Châu, sớm đã đem lương thảo chuẩn bị thỏa đáng cho đại quân, mà binh mã Kinh Châu đã được đưa đến cho các tướng lĩnh các quận. Ngụy Diên giữ chức tiên phong việc này Lưu Kỳ sớm đã hứa, bởi vậy lúc này Ngụy Diên thống lĩnh năm ngàn binh mã làm tiền phong, tại Uyển Thành, lúc này Ngụy Diên đã chuẩn bị thỏa đáng.
- Chủ công, chuyện đại sự quốc gia không thể không xem xét, trên chiến trường thế cục thay đổi trong nháy mắt, là phúc hay là họa rất khó nói. Chủ công thân đứng đầu một châu, mang trên người sự an nguy của Kinh Châu, kính xin chủ công lấy cơ nghiệp Kinh Châu làm đầu, ở lại trấn thủ Kinh Châu.
Ở bên ngoài thư phòng, từ xa cũng có thể nghe thấy âm thanh lo âu của Gia Cát Lượng. Từ khi Lưu Kỳ nói muốn đích thân chỉ huy đại quân chinh phạt Hán Trung, gần như mỗi ngày Gia Cát Lượng sẽ đến phủ Lưu Kỳ, khuyên bảo Lưu Kỳ.
Mặc dù đối với lần này có chút không kiên nhẫn, nhưng Lưu Kỳ cũng biết Gia Cát Lượng nói không sai, hiện giờ đích xác là an nguy của Kinh Châu cùng sự an nguy của hắn gắn bó chặt chẽ. Nếu hắn thật sự xảy ra chuyện gì, toàn bộ Kinh Châu sẽ lâm vào hỗn loạn, cho dù Lưu Biểu có đứng ra chủ trì đại cục cũng không có tác dụng gì.
Lưu Kỳ đảm nhiệm chức Kinh Châu Mục, thường xuyên bổ nhiệm quan viên, lúc này hàn môn chi sĩ ở Kinh Châu đã chiếm một vị trí nho nhỏ rồi, mà thế gia Kinh Châu cũng dần dần thỏa hiệp cùng Lưu Kỳ, nếu như Lưu Kỳ gặp chuyện, thế gia này sẽ cho người ra chèn ép hàn môn chi sĩ. Lưu Biểu xưa nay ôn hòa, thủ đoạn khó có thể trấn nhiếp được thế gia đó, nếu thật sự đến lúc đó Lưu Biểu cũng không thể làm kinh sợ những thế gia này, Kinh Châu lập tức sẽ lâm vào một mảnh hỗn loạn.
- Hán Trung tuy chỉ có bốn vạn binh mã, binh mã Kinh Châu ta chừng sáu vạn, lại chia làm hai đường trước sau tấn công chẳng lẽ còn xuất hiện sai lầm gì hay sao. Hơn nữa ngươi cũng nói Hán Trung có thể gây phiền toái cho chúng ta cũng chỉ có Diêm Phố kia, hiện giờ Diêm Phố đã bị Trương Lỗ hoài nghi, vậy còn lo lắng cái gì nữa?
Mặc dù biết Gia Cát Lượng nói không sai, nhưng Lưu Kỳ cũng không có thay đổi suy nghĩ, hắn cũng không thể nói cho Gia Cát Lượng, mình không phải là người an phận, không thể cứ nán lại Kinh Châu.
- Ai, nếu tâm ý chủ công đã quyết, muốn mạo hiểm, vậy nhất định phải mang nhiều binh mã bảo đảm sự an toàn của chủ công mới được. Bốn ngàn binh mã Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ trên đường đi không thể rời khỏi chủ công.
Dường như biết tâm ý Lưu Kỳ đã quyết, nói sao cũng không thể thay đổi ý tứ của Lưu Kỳ, Gia Cát Lượng thở dài nghiêm túc nói.
- Phi Hổ Vệ và Cẩm Y Vệ cùng ở bên cạnh ta là được rồi, về phần Phi Long Vệ còn có thống lĩnh Tử Long thì đi theo Khổng Minh đi. Khổng Minh lần này đi Ích Châu bên cạnh không có một đại tướng nào là không được.
Lưu Kỳ suy nghĩ một chút nói. Lần này tấn công Hán Trung, Kinh Châu chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, không chỉ có hai đường binh mã trước sau công kích, còn có Cam Ninh dẫn dắt mười ngàn thủy quân Kinh Châu ngược dòng mà xuống bất ngờ đánh lén Hán Trung. Bên người Lưu Kỳ có Ngụy Diên, Vương Nghị, Trương Tú và Cam Ninh bất cứ lúc nào cũng có thể trợ giúp, có thể nói đội hình hùng mạnh, nhưng bên người Gia Cát Lượng lại chỉ có hai người Hoàng Trung và Trệu Vân.
- Đa tạ chủ công, nếu chủ công nhất quyết phải đánh chiếm Dương Bình quan thuộc hạ sẽ không ngăn cản, tuy nhiên Dương Bình quan dễ thủ khó công, cho dù là nhiều gấp mười lần cũng khó có thể phá Dương Bình quan này, bởi vậy chủ công không được sơ suất, Tưởng Uyển phụ trách cung ứng tất cả lương thảo cùng đồ quân nhu, nếu chủ công gặp chuyện gì thì có thể trưng cầu ý kiến của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận