Tam Quốc Tranh Phong

Chương 523

- Tướng quân người xem?
Đoàn người Trương Nhậm rất nhanh liền đưa tới sự chú ý của binh sĩ Kinh Châu.
- Trương Nhậm?
Hoàng Trung hơi híp mắt nhìn bởi vì Trương Nhậm xuất hiện, mà trong chớp mắt binh sĩ Ích Châu ý chí chiến đấu sôi sục, trong lòng cả kinh, Trương Nhậm này khống chế binh lính dưới trướng lớn quá mức dự liệu của ông.
Ngay trong khi Hoàng Trung đánh giá Trương Nhậm, đồng thời Trương Nhậm cũng đang quan sát Hoàng Trung. Mặc dù nói không đến tóc hoa râm, nhưng ít nhất cũng đã bốn mươi lăm, một đại tướng khi Lưu Kỳ nhậm chức mới được đề bạt như thế này, có thể thấy được Lưu Biểu kia ngu ngốc vô năng.
Trường diện hỗn loạn bởi vì Trương Nhậm đến liền yễn tĩnh xuống, Hoàng Trung không có mượn có tiến công, binh sĩ Kinh Châu nguyên bản không có nhiều như binh mã Ích Châu, tuy nơi này địa thế hiểm trở Ích Châu nhân số nhiều không thể thể hiện được, nhưng Trương Nhậm vừa đến liền chẳng khác nào bổ sung một đoạn thiếu sót đó.
Kinh Châu sở dĩ ngay từ đầu có thể chiếm được ưu thế, đó là ở chỗ vừa xuất hiện đã đem tướng lĩnh Ích Châu chém chết, khiến cho binh mã ÍCh Châu như rắn mất đầu, hiện giờ Trương Nhậm đã đến, ở một trình độ nhất định thì Kinh Châu đã lâm vào tình thế xấu.
Hoàng Trung lúc này đã sớm qua tuổi tranh đấu mạnh yếu, vì vậy đối với đối thủ của mình ông sẽ không bao giờ coi thường,Trương Nhậm này là đệ nhất đại tướng của Ích Châu, làm sao có thể so sánh với tên tiểu tướng ông vừa giết chết được.
Trường đao trong tay quét thẳng, Hoàng Trung lạnh lùng nhìn Trương Nhậm, Trương Nhậm này tuy dẫn đến sự thận trọng của ông, nhưng ông cũng không sợ.
Trương Nhậm đối diện cũng không nói chuyện, trường thương trong tay đang tại chỗ bỗng nhiên quét ngang, hướng về Hoàng Trung vọt tới.
Keng!
Tiếng vang chói tai đột nhiên vang lên, khiến cho binh lính bốn phía không tự chủ được lui ra phía sau vài bước, cây đao của Hoàng Trung không ngừng huy động, trầm ổn không mất điêu luyện mỗi một lần đều có thể đem thân ảnh trường thương đến gần mà chém xuống, mà trường thương trong tay Trương Nhậm cũng bay hư hư thực thực, giống như một con rắn bạc cuồng loạn nhảy múa, thỉnh thoảng phun ra lưỡi rắn làm cho người ta một kích trí mạng.
Keng! Keng! Keng! ... ...
Tiếng vang thanh thúy bên tai không dứt, Hoàng Trung híp mắt gắt gao nhìn chằm chằm thương ảnh quanh thân, thương pháp Trương Nhậm có chút ngoài dự liệu của ông, lời đồn đại Trương Nhậm lãnh binh trầm ổn lão luyện, giống với Văn Sính Kinh Châu, trầm ổn như núi lại thường thường có hành động kinh người.
Chỉ có điều không nghĩ tới thương pháp của Trương Nhậm lại độc ác bá đạo như thế, cho dù là mình chỉ cần không cẩn thận cũng có thể bị đánh lén thành công. Đại tướng Kinh Châu cũng không phải là không có người sử dụng thương thuật, ở Kinh Châu Triệu Vân, Trương Tú thương thuật đều vô cùng nổi danh.
Được biệt là Trương Tú, mơ hồ có dấu hiện định hình, tuy rằng thương thuật của Triệu Vân kém hơn Trương Tú một chút, nhưng Hoàng Trung lại càng xem trọng Triệu Vân. Bởi vì tuy tằng thương thuật Triệu Vân còn chưa có định hình, nhưng uy lực thương thuật của hắn lại càng thêm lớn.
Thương pháp của trương Tú chú trọng công thủ hai bên, mà thương pháp của Triệu Vân càng chú trọng tiến công hơn, khiến cho nó có uy lực kinh người. Mà thương thuật của Trương Nhậm này tàn nhẫn quyết tuyệt, mỗi một thương đều không cho con đường sống, chỉ cần ngươi không cẩn thận thì trong chớp mắt uy lực kinh người bộc phát có thể đưa ngươi vào chỗ chết.
Hít một hơi thật sâu, trường đao Hoàng Trung trong tay không nhanh không chậm huy vũ, dần dần đến gần thương ảnh, đem một kích đánh tan thương ảnh.
- Hử?
Trương Nhậm chau mày, nhìn đối diện có thể không nhanh không chậm đem thương ảnh của mình vừa đúng lúc phong kín, trong lòng có chút kinh ngạc. Lúc này, hắn mới biết vị lão tướng gần năm mươi tuổi trước mặt võ nghệ lại xuất chúng như thế, trầm ổn lão luyện không chút sơ hở.
Nhìn Hoàng Trung vung đao, Trương Nhậm kìm lòng không đặng nghĩ đến cảnh tượng chính mình lúc mang binh, tiến lui đều sẽ có phòng thủ, sóng yên biển lặng không có chút cơ hội trục lợi nào.
Nhưng mà, thế thì đã sao, hắn tuy mang binh cẩn thận trầm ổn, nhưng trong lòng vẫn chưa buông tha cho việc tiến công, đánh rắn phải đánh bảy tấc, mang binh đánh giặc cũng không có gì không giống, đồng thời phòng thủ nắm chắc cơ hội tiến công, một kích làm đối thủ trọng thương. Suy nghĩ của hắn chưa từng thay đổi qua, cho dù là thương pháp cũng thế, tuy là tiến công, nhưng tiến công cũng chính là phòng ngự tốt nhất.
Tuy rằng người trước mặt võ nghệ hơn người bình thường, thậm chí còn ngang mình, nhưng phòng thủ lại có thừa. Nghĩ như thế, trường thương trong tay Trương Nhậm biến đổi, thương ảnh càng thêm khó nắm giữ, hàn quang trên mũi thương lại càng sắc bén, khiến lòng người phát lạnh.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng vang chói tai thỉnh thoảng vang lên bên tai, bốn phía không quản là binh mã Ích Châu hay binh mã Kinh Châu cả đám đều ngừng thở, lẳng lặng nhìn trận chém giết này.s
Vận mệnh của hai binh mã này rất có thể do cuộc chiến của hai người này quyết định.
Tùng tùng tùng…
Giết Giết Giết…
Nhịp trống dồn dập như mưa rơi xuống, ngắn gọn trầm muộn rồi lại như cổ vũ tinh thần, chỉ nhìn thấy tiếng hét giết lãnh liệt khiến cuộc chiến trên chiến trường càng thêm kịch liệt.
Bóng người trong ngọn lửa lay động, thương ảnh như nước, tầng tầng không dứt, mà thỉnh thoảng hiện lên từng đạo đao mang chuẩn xác lạnh lùng đem hàn quang thương ảnh đánh nát. Thương ảnh tung bay, ánh đao xé trời, hai người càng chiến càng hăng, mọi người bên ngoài đều âm thầm đổ mồ hôi, hai người này chỉ cần không cẩn thận sẽ mất mạng tại chỗ.
- Giết!
Lạnh lùng lại mang hận ý ngập trời vang lên tại chỗ, thanh âm không lớn nhưng lại lấn át hết tiếng hò hét xung quanh.
Hai người trên trận không chiến không ngừng đều biến sắc, bởi vì trong tiếng hô này để lộ hàn ý không phải binh mã bình thường có thể có được.
Sát khí kinh người, xuyên thấu lòng người.
---------------------------------------------
Trong bóng đêm, Triệu Vân vẫn đứng tại đó không nhúc nhích, bên tai tràn đầy những tiếng kêu giết cách đấy không xa, mỗi lúc sẽ có một Phi Long Vệ bẩm báo tình hình mới nhất cho hắn.
Nếu như tính toán không sai, Hoàng Trung và Trương Nhậm đã chiến đấu kịch liệt nửa canh giờ, đối với võ nghệ của Trương Nhậm, trong lòng Triệu Vân cũng có ít nhiều kinh ngạc.
Ở Kinh Châu, ngoài Lưu Kỳ ra, quen thuộc với Hoàng Trung nhất chỉ sợ là hắn, trên đường hắn không chỉ một lần luận bàn võ nghệ với Hoàng Trung, mà hắn không hề thắng qua một lần, nhưng cũng không hề thua.
Mỗi lần cùng với Hoàng Trung luận bàn, trong lòng Triệu Vân dị thường nghẹn khuất, bởi vì Hoàng Trung quá mức yên lặng, bất động như núi, giống như giao chiến một trận vậy cùng với một ngọn lúi lớn, ngọn núi lớn cứ đứng yên bất động căn bản không hề biết mệt, không cần biết ngươi tiến công thế nào, ông ta đều có thể nhẹ nhàng hóa giải, ông ta không cần tiến công cũng có thể cứng rắn kéo ngươi sụp đổ.
Nhưng không có nghĩa Hoàng Trung vẫn luôn bị động phòng thủ, Hoàng Trung tấn công ở thời điểm đối thủ xuất hiện sơ hở trong nháy mắt. Ông giống như một con sói già nằm yên tĩnh bất động, mỗi thời điểm tinh thần trở nên mệt mỏi ngươi thì sẽ vươn vuốt sói đầm đìa máu tươi, chuẩn xác cho ngươi một kích trọng thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận