Tam Quốc Tranh Phong

Chương 503

- Không biết Triệu tướng quân có vừa lòng không?
Sau khi trở lại phòng doanh, Ngô Ý lạnh lùng nhìn Triệu Vân nói.
- Yên tâm, ngươi sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định ngày hôm nay.
Triệu Vân nhìn xoáy vào Ngô Ý rồi xoay người bỏ đi.
- Năm vạn kim?
Lòng tham của Dương Tùng càng ngày càng lớn.
Bên trong lều lớn, Lưu Kỳ cười lạnh, cho dù Dương Tùng không nói ra tin này thì không bao lâu nữa nó cũng được truyền ra. Dương Tùng mở miệng đòi năm vạn kim, quả thật là công phủ sư tử ngoặm.
- Chủ công, Dương Tùng làm như vậy là do lần trước hắn chiếm được của ngon ngọt nên mới như vậy, chủ công có muốn cho hắn một bài học hay không?
Tiểu tướng Cẩm Ý Vệ khom người nói.
- Không cần, Dương Tùng không tự đắc được lâu đâu, đến khi nào phá được thành Nam Trịnh thì cũng chính là lúc chém đầu hắn.
Lưu Kỳ khoát tay nói, lòng tham của Dương Tùng càng lớn lại càng bất lợi cho Trương Lỗ, càng có lợi cho Kinh Châu.
- Vâng.
Cẩm Y Vệ khom người thi lễ rồi bỏ ra ngoài.
- Chủ công, hiện giờ ngoài mấy huyện xung quanh Nam Trịnh thì hơn phân nửa Hán Trung đã bị đánh hạ, có phải là nên tới gần Nam Trịnh rồi không?
Trong lều lớn, Ngụy Diên hưng phấn nói. Mấy ngay nay gã cùng Dương Linh chia ra làm hai đường, trên đường đi hầu như không gặp phải bất kỳ một sự phản kháng nào, thậm chí ngoại trừ Nam Trịnh, Miện Dương và mấy huyện khác thì toàn bộ Hán Trung đều đã rơi vào tay Kinh Châu, cũng đã đến lúc phát động công kích về phía Nam Trịnh rồi.
- Ừ, nếu đã đánh hạ được Bách Lao quan thì cũng đã đến lúc tấn công Nam Trịnh rồi, nếu Trương Lỗ thật sự mượn binh mã của Lương Châu thì có thể sẽ xuất hiện biến cố.
Lưu Kỳ gật đầu nói.
Theo tính toán ban đầu của Lưu Kỳ thì sẽ là thận trọng thâu tóm Hán Trung, sau đó mới đến Ích Châu và những nơi khác, nhưng với tình hình hiện tại Hán Trung lại rất có lợi cho Kinh Châu, ngược lại Ích Châu lại có biến chuyển đột ngột, bất cứ lúc nào cũng có thể khai chiến với Ích Châu. Tình hình lúc này khác xa với kế hoạch ban đầu của Lưu Kỳ, hắn cũng không dám kéo dài thời gian ở Hán Trung.
- Truyền lệnh đại quân, nghỉ ngơi và chỉnh đốn, sáng sớm ngày mai thủy và bộ cùng tiến thẳng tới Nam Trịnh.
Lưu Kỳ suy nghĩ một chút nói, hiện giờ cộng thêm mười ngàn thủy quân thì binh mã Kinh Châu tại Hán Trung cũng có gần bốn vạn người, tuy không bằng Hán Trung nhưng cũng có thể tạo uy hiếp cho Hán Trung.
Hơn nữa ba vạn binh mã thừa sức bao vây Nam Trịnh.
- Vâng.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng hai vạn đại quân đã dùng điểm tâm, sau đó xuất phát về phía Nam Trịnh, mười ngàn thủy quân đã xuất phát trước để mở đường cho Lưu Kỳ. Hiện tại phát binh tới Nam Trịnh, đại quân đi ngược dòng ven bờ Hán Thủy, thủy quân Hán Trung đã bị tiêu diệt nên mười ngàn thủy quân Kinh Châu có thể hoành hành ở Hán Trung mà không phải lo sợ gì.
- Mấy ngày này Diêm Phố có động tĩnh gì không?
Lưu Kỳ vừa cưỡi ngựa vừa nói với Ngụy Diên, từ sau khi Diêm Phố quy hàng thì luôn ở trong lều mà không có hành động gì bất thường, hôm nay đại quân phát binh tới Nam Trịnh, hắn không tin Diêm Phố không có động tác gì.
- Việc này thuộc hạ cũng đang muốn bẩm báo chủ công, Diêm Phố vừa nghe nói chủ công tấn công Nam Trịnh đã đứng ngồi không yên, còn nhờ ta hỏi thăm tình hình của Hán Trung hai ngày nay.
Ngụy Diên cười nói, thấy Diêm Phố lo lắng như vậy, trong lòng Ngụy Diên cảm thấy vô cùng vui sướng, từ sau khi Diêm Phố quy hàng Kinh Châu, hắn không hề cung kính với Lưu Kỳ, điểm này khiến Ngụy Diên vô cùng bất mãn.
- Ồ, không ngờ Diêm Phố cũng có lúc khẩn trương như vậy.
Ngay bên cạnh, Dương Linh kinh ngạc nói
- Ha ha, lúc đó vừa nghe ta nói chuẩn bị tấn công Nam Trịnh, Diêm Phố lập tức cuống cuồng kéo ta hỏi thăm tình huống của Hán Trung. Tuy ngày thường Diêm Phố giả bộ thanh cao khiến ta rất không vừa mắt, ta chỉ thuận miệng nói vài câu rồi bỏ đi, ta nghĩ không bao lâu nữa hắn sẽ tới tìm chủ công.
Ngụy Diên cười to nói.
Ngụy Diên vừa nói xong được một lúc thì có một gã tiểu tướng chạy tới nói:
- Chủ công, Diêm Phố tiên sinh cầu kiến.
Tuy Diêm Phố đã quy hàng Kinh Châu, nhưng khi đó là do hắn bị ép buộc, hơn nữa toàn bộ Kinh Châu từ Lưu Kỳ cho tới binh lính bình thường đều không xem Diêm Phố là người mình, bởi vậy khi Diêm Phố đi lại trong quân gặp rất nhiều phiền toái.
- Để hắn lại đây.
Lưu Kỳ suy nghĩ một chút nói, hắn cũng không có ý định thu phục Diêm Phố, sở dĩ hắn ép Diêm Phố hàng là do không muốn gặp khó khăn khi thu phục Hán Trung, vì vậy Lưu Kỳ cũng không quan tâm đến thái độ của Diêm Phố.
- Bái kiến Châu Mục đại nhân.
Sau khi Tiểu tướng bỏ đi, Diêm Phố vội vã đi tới.
- Ừ, không biết Diêm Phố tiên sinh tìm tại hạ có chuyện gì không?
Lưu Kỳ gật đầu ra hiệu với Diêm Phố nói.
- Tại hạ nghe nói Châu Mục đại nhân muốn tấn công Nam Trịnh, việc này là thật ư?
Diêm Phố ngẩng đầu vội nhìn Lưu Kỳ hỏi.
- Đúng vậy, Bách Lao quan đã bị Cam Ninh đánh hạ, đương nhiên ta cũng không muốn kéo dài thời gian ở đây.
Lưu Kỳ cũng dấu giếm mở miệng nói. Diêm Phố một thân một mình trong quân, cho dù y biết Kinh Châu tấn công Nam Trịnh cũng không thể làm gì.
- Chuyện này…
Diêm Phố biến sắc, Bách Lao quan đã thất thủ, cho dù y ngàn lần không tin nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Kỳ và tướng sĩ xung quanh thì hiểu rằng đây chính là sự thật.
Chỉ có điều, làm sao Bách Lao quan dễ dàng bị thất thủ như vậy? Bách Lao quan địa thế hiểm yếu, đó vẫn luôn là quan ải trọng yếu để chống cự Ích Châu của Hán Trung, hơn nữa trấn thủ Bách Lao quan chính là đại tướng hàng đầu của Hán Trung Dương Ngang, làm sao có thể thất thủ?
- Quan ải Bách Lao quan rất chắc chắn, bên trong lại có mười ngàn binh binh tinh nhuệ của Hán Trung, không biết Châu Mục đại nhân làm thế nào để đánh hạ Bách Lao quan?
Diêm Phố kìm nén sự khó hiểu trong lòng, nói với Lưu Kỳ.
- Chuyện này, ta không cần phải bẩm báo với Diêm tiên sinh, tiên sinh nên giữ mình trước rồi nói sau.
Lưu Kỳ nhìn Diêm Phố thản nhiên nói.
Thấy thái độ lãnh đạm của Lưu Kỳ, lòng Diêm Phố trùng xuống, lúc đầu y nghĩ Lưu Kỳ ép y đầu hàng và tha cho mười ngàn binh mã Hán Trung là vì muốn y giúp sức cho Kinh Châu, tuy nhiên khi nhìn thấy thái độ lãnh đạm của Lưu Kỳ mấy ngày nay lại khiến y hoài nghi về suy đoán của mình. Hôm nay y thấy Lưu Kỳ như vậy thì càng thêm khẳng định Lưu Kỳ không hề có ý chào mời y.
Nghĩ mãi không ra nguyên nhân trong đó, Diêm Phố lại ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Kỳ nói:
- Tại hạ có điều thắc mắc kính xin Châu Mục đại nhân giải đáp?
Nhìn thoáng qua Diêm Phố, Lưu Kỳ khẽ gật đầu ra hiệu cho Diêm Phố cứ hỏi.
- Không biết vì sao ngày đó Châu Mục đại nhân chỉ vì ép tại hạ hàng mà chấp nhận tha cho mười ngàn binh mã Hán Trung.
Diêm Phố nói xong hai mắt nhìn chằm chằm Lưu Kỳ, dường như để phán đoán xem Lưu Kỳ nói là thực hay giả.
- Bởi vì trong mắt của ta, Diêm tiên sinh còn nguy hiểm hơn gấp nhiều lần so với mười ngàn binh mã kia, chỉ là không muốn gặp phiền toái trong quá trình tấn công Hán Trung mà thôi. Không biết cầu trả lời này có khiến Diêm tiên sinh vừa lòng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận