Tam Quốc Tranh Phong

Chương 81

Huyện Uý hiểu được ý Lưu Kỳ, vội nói:
- Việc nhỏ này không cần phiền tướng quân, để đám sĩ tốt này đảm nhiệm chắc chắn hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Lưu Kỳ liếc mắt nhìn Huyện Uý, đôi đồng tử của Huyện Uý lập tức co rụt lại thằm mắng mình nhiều chuyện. Lại thấy Lưu Kỳ nói:
- Ta làm sao có thể biết ở đây có cơ sở ngầm của Từ Thịnh hay không?
Huyện Uy kinh nghi bất định, thoáng liếc nhìn chín trăm sĩ tốt. Lời này của Lưu Kỳ vừa vặn đánh trúng tâm tư của y, hai lần đi bao vây diệt trừ Từ Thịnh, không ngờ y chưa tới đã bị mai phục trên đường, mới khiến y hao binh tổn tướng, thất bại trở về. Hiện tại nghe Lưu Kỳ nói như vậy, cũng không khỏi hoài nghi bên trong binh sĩ thực sự có cơ sở ngầm của Từ Thịnh, ánh mắt nhìn về phía chín trăm sĩ tốt cũng thay đổi. Sau đó tất thảy nghe theo sự sắp xếp của Lưu Kỳ, mang lệnh bào giao cho Vương Nghị.
Lưu Kỳ thu thấp sắc mặt của Huyện Uý vào trong mắt, thầm nghĩ mình suy đoán chính xác. Làm sơn tặc phương pháp an toàn nhất không phải ẩn nấp trong rừng sâu, mà là thiết lập cơ sở ngầm cạnh quan phủ tùy thời giám sát hướng đi của quan phủ, đây là Cam Ninh nói cho hắn biết. Hiện tại xem biểu tình sợ hãi của Huyện Uý cho thấy chuyện này là thật. Trong lòng có vài phần sốt ruột đối với Từ Thịnh.
- Mang bản đồ trong huyện đến đây.
Lưu Kỳ phân phó Huyện Uý.
Huyện Uý không dám chậm trễ, cũng không dám tin tưởng người bên cạnh tự mình đi lấy, không lâu sau Huyện Uý bước nhanh chạy tới cầm bản đồ trong tay đưa cho Lưu Kỳ, thở phì phò nói:
- Đại nhân, đây là bản đồ tỉ mỉ nhất tìm được trong huyện, cho dù sơn tạo sử dụng bản đồ quân dụng so ra cũng kém tấm bản đồ này. Hạ quan sau khi đến nhận chức từng bí mật sai người hoàn thiện bản đồ trong huyện, cho dù đường hẹp quanh co cũng không bỏ qua.
Lưu Kỳ mở tấm bản đồ ra liền thấy, quả nhiên giống như lời Huyện Uý nói đây là tấm bản đồ thực sự tỉ mỉ cho dù dòng suối khi bọn họ rời núi cũng có trên bản đồ. Chỉ là trong tấm bản đồ này chỉ có đường đi vào huyện Nghi Phong, không có bao hàm địa phương khác. Lưu Kỳ để tấm bản đồ này trên mặt đất, hỏi:
- Từ Thịnh kia bình thường hoạt động ở phương, hang ổ của y ở đâu?
Huyện Uý chỉ vào ngọn núi cách huyện Nghi Phong khong xa, nói:
- Ngọn núi này tên là núi Thanh Mộc, cây ở đây toàn thân đều là màu xanh vì thế mới gọi là núi Thanh Mộc. Phạm vi hoạt động của Từ Thịnh bình thường trong vòng mười dặm quanh núi, sau khi ta đến nhận chức tuy không thể tiêu diệt Từ Thịnh nhưng y không dám tùy ý như trước đây. Bởi vậy chỉ cần y không hoạt động trong huyện, ta cũng không trêu chọc y.
Nói xong có chút hổ thẹn.
Lưu Kỳ gật gật đầu, Huyện Uý này tuy hai lần tiêu diệt Từ Thịnh thất bại những cũng không phải hạng người vô nằng, dựa theo bản đồ vẽ rất tường tận này có thể thấy được y đã dốc hết sức. Lưu Kỳ tiếp tục hỏi:
- Hang ổ của Từ Thịnh ngya trên núi Thanh Mộc?
Huyện Uý lắc đầu nói:
- Ta không biết cụ thể hang ổ của y, nhưng thực sự trên núi Thanh Mộc. Hơn nữa ta cũng từng sai người lên núi Thanh Mộc dò đường, không ngờ tất cả đều núi không có đường lên núi Thanh Mộc, nhưng lại không biết Từ Thịnh làm thế nào dẫn thủ hạ dưới trướng ra vào núi Thanh Mộc?
Lưu Kỳ nhìn núi Thanh Mộc nhất thời cũng không có cách nào, xung quanh núi Thanh Mộc này đều là nơi không thể che dấu binh mã, nói cách khác chỉ cần Lưu Kỳ dẫn binh mã tới nơi này sẽ bị sơn tặc trên núi phát hiện, như vậy bọn chúng sẽ chạy mất.
Đột nhiên Lưu Kỳ nhìn thấy một con sông nhỏ phía nam núi Thanh Mộc, liền nở nụ cười, xung quanh núi Thanh Mộc không có con sông nào khác người con sông nhỏ này, đầu nguồn con sông nhỏ này nhất định trên núi Thanh Mộc. Nếu ngọn núi Thanh Mộc này giống như núi lớn bọn họ thấy được thôn trang kia có một khe suối, như vậy dòng suối này chính là đường nhỏ Từ Thịnh ra vào núi Thanh Mộc. Chỉ có điều Lưu Kỳ không dám khẳng định, hắn cần quan sát xung quanh núi Thanh Mộc mới có thể quyết định.
Lưu Kỳ đang hỏi Huyện Uý về tình hình núi Thanh Mộc, liền thấy Vương Nghị mang quân dụng của chín trăm binh mã kia tới thao trường. Có Huyện Uý hỗ trợ đống quân dụng này nhanh chóng được chia cho các sĩ tốt, chỉ có điều hai mươi chiếc nỏ tiễn không cho bọn họ dùng mà để Phi Hổ Vệ của Vương Nghị sử dụng. Năm mươi trường cung kia cũng bị Lưu Kỳ giao cho đám người Cam Ninh.
Chín trăm binh sĩ huyện Nghi Phong mặc khôi giáp cầm binh khí thoạt nhìn có vài phần bộ dạng quân đội, nhưng Lưu Kỳ lại biết bề ngoài bọn họ giống như quân đội nhưng khi chiến đấu thực sự khẳng định sức chiến đấu không tốt lắm, cũng may Lưu Kỳ không trông cậy vào những người này đối phó Từ Thịnh. Lực lượng chủ yếu đối phó Từ Thịnh chính là Phi Hổ Vệ và tám trăm Cẩm Phàm.
Đối với Từ Thịnh, Lưu Kỳ cũng muốn mời chào y, nhưng trước hết muốn mời Từ Thịnh cần phải cho y biết thực lực của mình mới được. Mà đả bại Từ Thịnh cùng lúc có thể phô diễn thực lực của mình, mặt khác cũng có thể hoàn toàn thu phục y.
- Lên đường!
Lưu Kỳ hạ lệnh một tiếng, Phi Hổ Vệ liền đi trước, binh mã huyện Nghi Phong theo sát phía sau, tiếp đến Cam Ninh đi sau cùng ra khỏi thành tiến về phía núi Thanh Mộc.
. . . .
Ngay khi Lưu Kỳ rởi khỏi thành, có một thanh niên nhanh chóng rời huyện Nghi Phong tiến nhanh về phái núi thanh mộc. Sau nửa canh giờ người này đến núi Thanh Mộc, để ngựa dưới chân núi, đi bộ vào núi vòng vo vài vong trong núi liền biến mất. Sau một khắc đồng hồ người này xuất hiện trong một sơn trại trên đỉnh núi Thanh Mộc, sơn trại này chính là xào huyệt của Từ Thịnh.
Người này tới trước trại hô:
- Ta là Tề Cường có chuyện quan trọng bẩm báo với trại chủ, mau mau mở cửa trại.
Không lau sau trên trại có người đi ra nói:
- Đúng là Tề Cường, trại chủ đang chờ ngươi, mau lên.
Nói xong liền hô:
- Mở cửa trại ra.
Cửa trại mở ra, Tề Cượng bước nhanh vào đại điện trong trại, liền thấy trên đại điện có một vị thanh niên hai bảy hai tám tuổi, Tề Cường thấy vị thanh niên này vội vàng ôm quyền nói:
- Bái kiến trại chủ.
Người này chính là Từ Thịnh.
Từ Thinh thoáng liếc nhìn Tề Cường nói:
- Có chuyện gì quan trọng sao?
Tề Cường nói:
- Giữa trưa hôm nay có một đội nhân mã vào thành, đội nhân này khoảng chừng có hơn chính trăm người, mỗi người bọn họ đều cưỡi khoái mã, hơn nữa ngựa trang bị rất hoàn hảo. Rất có thể là công tử nhà nào đó ra ngoài săn thú đi ngang qua huyện Nghi Phong.
Tề Cường nói xong, Từ Thịnh trầm ngâm một hồi, nói:
- Lệnh cho các huynh đệ chuẩn bị, thật lâu rồi mới có một đám dê béo, không thể để bọn chúng chạy mất.
Tề Cường mới đầu vui mừng, sau đó biểu hiện lo lắng nói:
- Huyện Uý huyện Nghi Phong có can thiệp hay không? Nếu tên cẩu quan này nhúng tay vào, như vậy sẽ khiến chúng ta đối phó rất khó khăn.
Từ Thinh lắc đầu nói:
- Không sao, cho dù y nhúng tay vào ta cũng muốn tặng y một vé, không có ngựa chúng ta chỉ có thể hoạt động quanh núi Thanh Mộc. Nếu như chúng ta có được ngựa như vậy có thể hoạt động tại vài huyện quanh đây, khi đó càng nhiều dê béo, lại càng thêm an toàn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận