Tam Quốc Tranh Phong

Chương 111

Trong bụi cỏ thấp bé cách trại ngựa không xa có một người đang nấp mình trong đó, thi thoảng có trận gió thổi qua khiến bụi cỏ thấp bé nhấp lên thụt xuống. Sau luồng gió mát, người trong bụi cỏ vô thanh vo tức xuất hiện tại một chỗ khác cạnh hàng rào trại ngựa, cước bộ nhẹ nhàng chui qua lan can đi vào chuồng ngựa, lúc này người thấp bé kia mới thở phào nhẹ nhõm, sờ soạng trên người một hồi lấy ra viên đá lửa. Xoẹt một tiếng đốm lửa nhỏ rơi xuống lương thảo, ngựa lửa nhỏ bé từ từ dâng lên, còn người vừa tới nơi này chỉ nhoáng cái đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ngọn lửa nhỏ trên đống cỏ kho dần dần lớn dần, không lâu sau đã làn ra khắp trại ngựa, khiến vài gã sĩ tốt trước xửa vừa hô cứu hỏa vừa đổ nước dập lửa.
Toàn bộ trại ngựa thoáng chốc đại loạn. Nhưng không có nhiều người tới cứu hỏa, ngược lại một đám vây bên ngoài nhà xí kêu đau bụng, thậm chí có kẻ trực tiếp giải quyết ngay bên ngoài.
...
Lưu Kỳ ngoài trại ngựa chăm chú theo dõi tình hình bên trong trại ngựa, xác thực được ở cửa trại ngựa có ba trăm sĩ tốt trấn thủ. Lúc này hai gã binh sĩ đi phóng hỏa và hạ độc kia đã sớm trở về, khu bốc lên lửa lớn bên trong trại ngựa chính là nơi có thể thấy rõ nhất, thậm chí có thể nghe được tiếng sĩ tốt trong trại ngựa kêu gào ầm ĩ, tiếng tướng lãnh quát lớn.
Đột nhiên một gã Phi Hổ Vệ chạy tới, phấn chấn nói:
- Khởi bẩm công tử, ba trăm binh mã kia đã chạy đi cứu hỏa, hiện tại cửa lớn cơ hồ không người trấn thủ.
Trên mặt Lưu Kỳ rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười, quay đầu nói với Cam Ninh:
- Lệnh mọi người tập hợp, sau khi đại hỏa dập tắt chúng ta liền tấn công. Lúc này tấn công trại ngựa không chừng ngay cả bản thân chúng ta cũng bị chết cháy trong đó, tuy trong trại ngựa có vài hồ chứa nước nhưng trong đó cũng có không ít tạp vật, nếu như không có ai trông giữ trại ngựa này rất có thể bị thiêu đốt không còn gì.
- Rõ.
Cam Ninh xoay người rời đi an bài, không lâu sau tám trăm người trang bị đầy đủ ngựa và binh khí đứng sau lưng Lưu Kỳ,
Tiếng gọi ầm ĩ trong trại ngựa dần dần nhỏ lại, đại hỏa rốt cuộc cũng bị dập tắt. Lưu Kỳ cưỡi chiến mã rút trường kiếm ra hô lớn về phía trại ngựa:
- Giết.
Tám trăm người giống như lưu tinh lao về phía trại ngựa, trong phút chốc tiếng vó ngựa ầm ầm giống như thiên quân vạn mã đang nhằm về phía trại ngựa, cửa lớn trực tiếp bị phá tan để tám trăm người vọt thẳng vào bên trong.
Dương Tư Mã vừa mới từ nhà xí ra quát lớn đối với thân binh:
- Không nghe thấy tiếng vó ngựa sao? Xảy ra chuyện gì?
Không đợi thân binh trả lời đột nhiên vang lên tiếng chém giết rung trời, một gã sĩ tốt chạy tới vẻ mặt lo lắng nói:
- Khởi bẩm tướng quân, có người xông vào trại ngựa chém giết.
Dương Tư Mã tóm lấy cổ mọt gã sĩ tốt tới đây, quát lớn:
- Là ai chém giết tới đây?
Gã sĩ tốt sợ tới mức câm như hết, sau hồi lâu mới run run nói:
- Không. . . Biết.
Dương Tư Mã một tay đỡ lấy sĩ tốt vẫn nằm trên mặt đất, hô:
- Đi theo ta.
Cửa lớn trại ngựa lại bị đóng chặt lần nữa, đoàn quân Phi Hổ Vệ công kích gần cửa lớn, khiến binh sĩ gần cửa lớn không một người may mắn sống sót. Còn Lưu Kỳ thống lĩnh Cẩm Phàm Tặc chém giết trong trại ngựa, quả thực là cuộc chiến không cân sức. Sĩ tốt trong trại ngựa đối mặt với Cẩm Phàm Tặc không chút lực chống đỡ, Cẩm Phàm Tặc dựa vào cướp bóc mà sống qua đó có thể thấy được bọn họ là những tên cướp mạnh mẽ nhất.
Mục đích lần này chính là tới cướp bóc rất thích hợp với Cẩm Phàm Tặc, còn Phi Hổ Vệ am hiểu xung phong được Lưu Kỳ mệnh lệnh trấn thủ cửa lớn trại ngựa không để kẻ nào chạy thoát, trong trại ngựa trở thành thiên hạ của Cẩm Phàm Tặc.
Giết chóc tàn khốc khiến cho trại ngựa vốn đại loạn trở thành một mảnh ảm đạm, đám sĩ tốt Giang Đông hoảng loạn tìm đường bỏ trốn căn bản không có tâm tư phản kháng.
Dương Tư Mã dẫn người vọt ra nhìn thấy Cẩm Phàm Tặc rong ngựa rượt đuổi sĩ tốt, nhìn tràng cảnh chém giết nghiêng lệch về một phía, trên mặt toát lên vẻ kinh hoàng. Kéo một gã thân binh lại, nói:
- Ngươi lập tức đi thông báo với Đô Uý, nói trại ngựa bị đạo tặc cướp bóc, xin Đô Uý hỏa tốc tiếp viện.
Gã thân binh này cũng bị tình cảnh chém giết hù dọa, vội vàng đi về phía cửa lớn, còn chưa đi được bao xa đã bị Dương Tư Mã túm trở lại:
- Ngu, quay lại. Vượt qua tường.
Gã thân binh lúc này mới bừng tỉnh, lập tức vượt qua rào chắn, còn Dương Tư Mã ở lại lén chiu vào kho lương thảo chưa bị đốt.
Gần nửa canh giờ, hơn một nghìn người trong trại ngựa bị giết sạch, Lưu Kỳ không kịp chỉnh đốn lại chiến trường liền vội vàng dẫn theo Cam Ninh đi vào chuồng ngựa. Rất ít khi ngựa được thả ra ngoài, mà phần lớn thời gian đều bị nhốt trong chuồng.
Nhìn đàn ngựa, Lưu Kỳ cười lớn nói:
- Có những con ngựa này, chúng ta có thể quay về Kinh Châu.
Cam Ninh cũng cười nói:
- Không tồi, có những con ngựa khỏe, binh mã Giang Đông làm sao có thể truy đuổi chúng ta?
Lưu Kỳ lúc này mệnh lệnh nói:
- Mỗi người chọn hai con ngựa, những con khác toàn bộ làm thịt.
Nếu bản thân không dùng được nhiều, vậy cũng không thể lưu lại cho Giang Đông dùng.
Đúng lúc này Vương Nghị chạy tới nói:
- Công tử, tìm được gấn bốn nghìn chiếc yên ngựa cũng không đủ để chúng ta dùng.
Lưu Kỳ sửng sốt lập tức cười lớn, hắn vốn dự định sau khoảng thời gian ngắn sẽ đổi yên ngựa cho từng con ngựa, không ngờ ở đây không có sẵn yên ngựa.
Cam Ninh nói với Vương Nghị:
- Công tử đã nói, mỗi người chọn hai con ngựa, còn đâu giết sạch, Vương Tướng Quân mau triệu tập binh sĩ đi chọn ngựa.
Vương Nghi thấy Lưu Kỳ muốn giết ngựa, trong lòng có chút đáng tiếc, chỉ là lúc này cũng không thể lưu lại cho Tôn Sách. Ngay lập tức đi triệu tập Phi Hổ Vệ tới cùng Cẩm Phàm Tặc chọn lựa ngựa.
Bọn họ lại không biết, toàn bộ những gì bọn họ nói đều bị Dương Tư Mã kia nghe sạch, Dương Tư Mã nghe bọn họ nói liền biết bọn họ không phải sơn tặc. Y mới đầu cho rằng bọn họ là sơn tặc ở đâu đó xuất hiện, nhưng ngay lập tức phủ định. Lại nghĩ tới khoảng thời gian trước Thái Thú Tôn Hà đến mượn ngựa, y mơ hồ cảm giác được những người này chính là bị Tôn Thái Thú truy sát. Nghĩ vậy tim y dường như ngừng đập, Tôn Thái Thú muốn bao vây diệt trừ những người này? Hiện tại những người này xuất hiện ở đây, chẳng lẽ Tôn Thái Thú không xong rồi?
Nếu như Tôn Thái Thú chết rồi, vậy trại ngựa của bọn họ khó tránh khỏi liên quan, Tôn Thái Thú đến mượn ngựa bọn họ không đáp ứng nói: Phải có Tôn Sách chỉ định. Hiện tại Tôn Hà đã chết, rất có thể Tôn Sách trút giận lên đầu bọn họ. Còn hiện tại lại để mất trại ngựa, thì dù Dương Tư Mã kia chết trăm lần cũng không hết tội.
Lưu Kỳ là người không hiểu nhiều về ngựa, nhưng Cam Ninh và Vương Nghị cả ngày ngồi trên lưng ngựa tự nhiên biết thế nào là ngựa tốt, ngựa như thế nào thích hợp với kỵ binh. Trong hơn bốn nghìn con ngựa có mấy con sánh ngang với ngựa của đám người Vương Nghị.
Lưu Kỳ nhìn đống lương thảo còn sót lại cách đó không xa, nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận