Tam Quốc Tranh Phong

Chương 340

- Thuộc hạ và Tuyên Uy hầu đã hơn mười ngày không gặp rồi, nên cũng không rõ lắm về tình hìn của Tuyên Uy hầu.
Lưu Kỳ đã nghĩ tới Trương Tú, mà Giả Hủ trước kia từng làm bộ hạ của Trương Tú dĩ nhiên cũng đã nghĩ đến. Nhưng ông ta vì hơn mười ngày chưa được gặp Trương Tú, nên việc này thật sự không biết.
- Nếu đã vậy, ngươi hãy thay ta đến vấn an Tuyên Uy hầu đi.
Lưu Kỳ cười nói.
- Một khi đã như vậy ngươi thay ta đi hỏi thăm Tuyên Uy Hầu đi.
Lưu Kỳ cười nói.
Trong lòng Giả Hủ âm thầm cân nhắc dụng ý của Lưu Kỳ, một mặt đáp:
- Vâng.
- Người nhà Tuyên Uy hầu đều tới Tương Dương rồi hả?
Lưu Kỳ đột nhiên hỏi.
- Vào ngày thứ ba Tuyên Uy hầu đến Tương Dương thì cũng đã đến Tương Dương rồi.
Giả Hủ rốt cục đã hiểu dụng ý của Lưu Kỳ. Lưu Kỳ làm như vậy không thể nghi ngờ là muốn y đại diện Lưu Kỳ đi gặp Trương Tú, nhằm cảnh cáo Trương Tú.
Nếu Trương Tú có dị tâm gì tất sẽ không gạt Giả Hủ. Lưu Kỳ làm như vậy chẳng khác gì đem Trương Tú và y buộc lại với nhau, nếu lần này y tới phủ Trương Tú, sau đó quay về nói lại với Lưu Kỳ không phát sinh chuyện gì, vậy tương lai Trương Tú làm phản người đầu tiên Lưu Kỳ truy cứu chính là y.
Hiểu rõ dụng ý của Lưu Kỳ, Giả Hủ thấy sầu khổ. Lần trước Trương Tú đầu hàng Tào Tháo sau đó lại phản loạn, nhưng đó là chủ ý của y. Vậy nếu lần này Trương Tú vẫn có dị tâm, tất còn có thể tìm Trương Tú thảo luận, Lưu Kỳ làm như vậy không thể bảo là không độc ác. Trương Tú với bất kỳ người nào đều đề phòng chỉ duy nhất có Giả Hủ là không. Giả Hủ có thể cảm giác được lần này đến thăm hỏi Trương Tú, chính là thời điểm quyết định vận mạng của Trương Tú.
- Ừ, ngươi đi đi.
Lưu Kỳ phất tay ra hiệu Giả Hủ lui ra.
- Vâng.
Đợi cho Giả Hủ rời khỏi Lưu Kỳ mới cười lạnh một tiếng. Mấy ngày nay Trương Tú ở Kinh Châu tuy rằng rất thành thật, cũng không có dấu hiệu phản ý như ở trong quân Tào Tháo, sở dĩ Lưu Kỳ bảo Giả Hủ phủ Trương Tú, một mặt là muốn xem Trương Tú rốt cuộc thật sự quy hàng hay không, trên phương diện khác chính là để Giả Hủ biết đã là thuộc hạ của hắn nên tận tâm tận lực.
Mấy ngày nay những gì Giả Hủ đã làm tuy rằng trung quy trung củ, nhưng lại không có biểu hiện gì đặc biệt, điều này làm cho trong lòng Lưu Kỳ có chút bực bội. Tài năng của Giả Hủ hắn biết còn xa mới đơn giản như bề ngoài vậy. Tuy nhiên trong lòng Giả Hủ thật sự còn nhiều băn khoăn không biểu hiện ra ngoài. Lưu Kỳ làm như thế chính là bức bách Giả Hủ để y không cảm thấy còn tia hy vọng gì nữa.
- Khởi bẩm chủ công, quận Võ Lăng cấp báo.
Giả Hủ vừa đi một gã Phi Hổ Vệ vội vàng chạy tới nói.
- Mang vào đây.
Lưu Kỳ đứng lên, hai mắt chăm chú nhìn ra cửa. Hắn biết lần hành động này của Tào Tháo cũng không đơn giản, có điều không ngờ thủ đoạn của Tào Tháo lại tàn nhẫn, tay đã duỗi đến Kinh Nam rồi.
- Chủ công.
Một gã Phi Hổ Vệ bước đến đem thư dâng cho Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ nhận thư mở ra xem sắc mặt lập tức biến đổi lớn, không ngờ quận Võ Lăng đã bị chiếm đóng rồi. Vào năm ngày trước Man tộc Ngũ Khê phía nam quận Võ Lăng dưới sự dẫn dắt của Sa Ma Kha quy mô xâm phạm quận Võ Lăng, thái thú quận Võ Lăng Kim Toàn suất binh ngăn cản, kết quả lại bị thiên tướng quận Võ Lăng Củng Chí bán đứng mà bị trúng mai phục. Thái thú quận Võ Lăng Kim Toàn bị chết tại chỗ, ngay sau đó quận Võ Lăng cũng rơi vào tay Sa Ma Kha.
Trong ba ngày ngắn ngủi quận Võ Lăng đã bị Sa Ma Kha chiếm lĩnh hơn phân nửa, nếu không phải binh mã quận Trường Sa và quận Linh Lăng trợ giúp quận Võ Lăng, chỉ sợ quận Võ Lăng đã hoàn toàn bị mất rồi. Hiện giờ chỉ có mấy huyện phía bắc quận Võ Lăng còn đang cố gắng chống đỡ.
- Giỏi, giỏi lắm. Nếu Tào Mạnh Đức ngươi có thịnh tình như thế, ta sao có thể để ngươi thất vọng.
Lưu Kỳ đặt thư tín trong tay xuống bàn, nói với Phi Hổ Vệ bên ngoài.
- Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi phủ Châu Mục.
- Vâng.
Sĩ tốt ngoài cửa biết hôm nay xảy ra việc lớn, một đám không dám chậm trễ vội vàng đi chuẩn bị xe ngựa, không đến một khắc hơn trăm người đã tập kết bên ngoài cửa phủ.
Lưu Kỳ ra khỏi phủ đệ, nhảy lên Tuyệt Anh, thúc ngựa đi về hướng phủ Châu Mục. Nếu muốn giải quyết nguy cơ lần này còn lần sự ủng hộ của Lưu Biểu. Tuy rằng hắn nắm một phần thực lực, nhưng hắn biết Kinh Châu này vẫn do Lưu Biểu định đoạt, dù là hắn đang không ngừng phát triển thế lực vẫn kém Lưu Biểu, đây cũng là một sự ăn ý giữa hai cha con hắn.
Nếu trước đây Lưu Kỳ sẽ không để ý điều này, nhưng tình huống lần này nguy cấp chỉ không cẩn thận một chút Kinh Châu sẽ sụp đổ ngay. Nếu lúc này Lưu Biểu còn không buông tay để hắn làm, hắn cũng không có cách nào bình định được Kinh Châu. Bởi vậy lần này tới phủ Châu Mục chính là xem thái độ của Lưu Biểu. Nếu Lưu Biểu vào lúc này vẫn chưa buông bỏ lòng nghi kỵ, hắn cũng không cần ở lại Tương Dương nữa.
Đến lúc đó hắn đành phải rời khỏi Tương Dương chạy tới Trường Sa, dựa vào binh mã Trường Sa cũng đủ bình định quận Võ Lăng. Cộng thêm Bàng Thống Uyển Thành, Gia Cát Lượng Giang Hạ, tuy rằng thế lực hai người đó nhỏ yếu, nhưng cũng đã có quy mô đơn giản, hắn tin tưởng cơ hội tốt như thế Tôn Sách Giang Đông và Tào Tháo phương bắc có thể ngồi yên không quan tâm đến, đến lúc đó hắn lại tiếp tục bình định Kinh Châu. Tuy rằng có thể tổn thất một phần thực lực, nhưng khi đó những người dưới trướng hắn trải qua ly hợp nhất định đã trở nên bền chắc như thép, vượt xa các nơi Kinh Châu hiện tại làm theo ý mình có thể sánh được đấy.
Ngay lúc Lưu Kỳ nhận được tin tức Giang Hạ và Võ Lăng, Lưu Biểu trong phủ Châu Mục cũng nhận được tin tức, mà ngay cả tin tức đám người Thái Mạo trong thành Tương Dương, Lưu Biểu cũng đã nhận được. Giành được Kinh Châu hơn mười năm đối với gió thổi cỏ lay trong thành Tương Dương Lưu Biểu đều nhìn thấu, hành động của đám người Thái Mạo lớn như thế sao có thể giấu diếm được ông.
Lúc này Lưu Biểu đang ngồi ngây người ở hoa viên, cả người lạnh băng, người hầu đi theo chưa từng thấy Lưu Biểu như thế một đám sợ sệt không dám tới gần.
Lúc này trong lòng Lưu Biểu cũng hết sức phức tạp, mình chiếm cứ Kinh Châu hơn mười năm, cũng chưa bao giờ gặp tình huống như vậy. Thời điểm ông nhìn thấy vài tin tức trên bàn đã đoán được tất là Tào Tháo ở sau lưng giở trò, tuy rằng cảm thấy Lưu Kỳ làm như thế có chút lỗ mãng, nhưng lại không hề trách tội Lưu Kỳ.
Thật sự khiến ông cảm thấy không thoải mái chính là mình chiếm cứ Kinh Châu hơn mười năm, Tào Tháo phương bắc vẫn luôn không động đến Kinh Châu, dù là phái binh tiến đến tấn công cũng không đầu nhập quá nhiều binh mã, dù là Tôn Sách Giang Đông thường xuyên tấn công Kinh Châu cũng chỉ là mấy vạn binh mã.
Nhưng hiện tại để Lưu Kỳ chủ trì sự vụ Kinh Châu mới mấy ngày, không ngờ Tôn Sách Giang Đông đã tập trung hơn mười vạn đại quân Giang Đông tiến đến tấn công Kinh Châu, mà Tào Tháo phương bắc lại tận hết sức ở sau lưng ủng hộ châm ngòi, thậm chí là phái hai viên đại tướng trấn thủ Phàn Thành và Thượng Dung, chính là đề phòng Kinh Châu, bất cứ lúc nào cũng động thủ với Kinh Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận