Tam Quốc Tranh Phong

Chương 582

- Mở cửa doanh trại, tướng quân đã trở về rồi.
Tên tiêu tướng Cẩm Y Vệ đột nhiên bước lên trước vài bước tới chỗ ngoài cửa doanh trại mà quát.
- Dạ.
Tên tiểu tướng canh giữ ngoài cửa doanh trại nhìn thấy binh sĩ Cẩm Y Vệ gật gật đầu, xoay người quay ra nói với tên sĩ tốt phía sau:
- Mở cửa doanh trại.
Ngay trước mặt là những người tâm phúc bên cạnh Lôi Đồng, vừa nãy chính những người này ở trước mặt Lôi Đồng để chỉ huy bọn họ mở cửa, cùng nhau rời đi, lúc này thấy tên tiểu tướng Cẩm Y Vệ không còn nghi ngờ gì lập tức mệnh cho sĩ tốt mở cửa doanh trại.
Chỉ một lát sau cửa doanh trại được mở ra, tên tiểu tướng Cẩm Y Vệ đi vào trong doanh trại trước, khi vừa mới đi vào doanh trại đi qua tên tiểu tướng giữ cửa liền mạnh tay rút trường đao bên hông ra, giơ đao chém chặt bỏ đầu tên tiểu tướng không có cơ hội phản ứng kia.
Máu tươi bắn ra tung tóe, đầu người bắn lên, toàn bộ sĩ tốt trong đại doanh đều bị rơi vào trong nỗi khiếp sợ ngắn ngủi, ngay sau đó là một đám binh khí giơ lên phóng về hướng tên Cẩm Y Vệ .
Giữa lúc sĩ tốt Ích Châu còn ngây người ra, thì sĩ tốt Cẩm Y Vệ lần nữa xông vào sĩ tốt Ích Châu, sau lưng mấy trăm sĩ tốt cũng ầm ầm rút trường đao theo sát phía sau mà lên, trong nháy mắt đều đã xông vào trong đại doanh.
Chiến đấu kịch liệt cùng với sĩ tốt Ích Châu gần cửa doanh trại, toàn bộ ngoài cửa doanh trại một mảng hỗn loạn. Không có tướng lĩnh chỉ huy, mấy trăm tên sĩ tốt ngoài cửa doanh trại mặc dù có ưu thế cửa doanh trại, nhưng không phải là đối thủ của sĩ tốt Kinh Châu.
Tên tiểu tướng Cẩm Y Vệ đứng đầu tuy rằng võ nghệ bình bình, nhưng mà đối với binh sĩ Ích Châu mà nói thì vẫn là khó mà ngăn cản được.
Khi ở ngoài cửa thành xuất hiện hỗn loạn, ngoài đại doanh không xa đột nhiên xuất hiện một đội binh sĩ mặc quần áo của binh sĩ Kinh Châu, một lát sau đã xông vào trong cửa doanh trại, mà mấy trăm tên binh sĩ phía trước khéo léo tản đi, theo đó vội quẳng ném áo giáp mặc trên người ra, lộ ra bộ quần áo màu đen.
Trong nháy mắt cửa đại doanh bị công phá, ngoài cửa chính đại doanh Ích Châu dột nhiên xuất hiện đại đội binh sĩ Kinh Châu, đám binh sĩ Kinh Châu này đột nhiên hướng về phía cửa lớn Ích Châu đang đóng chặt mà xông lên.
Tên tiểu tướng giữ cửa doanh trại không biết sau doanh trại xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy tiếng hét hò phía sau, cũng biết rằng phía sau doanh trại tất nhiên đã bị binh mã Kinh Châu tân công rồi.
- Mau, đánh trống!
Tiểu tướng muốn thông báo cho Lôi Đồng, nhưng lúc này binh sĩ Kinh Châu đã xông vào trước cửa doanh trại, sau khi chỉ nói một câu đánh trống cũng thấy không thể để ý quá nhiều lập tức cầm lấy binh khí chỉ huy binh sĩ ngăn chặn binh sĩ Kinh Châu.
- Tướng quân, Lý Nghiêm ở phía trước.
Cách đại doanh Ích Châu mười dặm, Lôi Đồng đang dẫn theo mấy trăm binh lính dưới trướng, chuẩn bị tru sát Lý Nghiêm, đuổi theo suốt hơn nửa canh giờ mới thấy tung tích của Lý Nghiêm.
- Được, xem lần này ngươi trốn chỗ nào?
Sắc mặt Lôi Đồng hưng phấn nói.
- Hửm?
Cách phía trước không xa, Lý Nghiêm đang chạy nhanh đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía sau, lúc này hắn có thể nghe được tiếng vó ngựa dồn dập ở phía sau vọng đến, hắn vừa ra khỏi đại doanh liền chạy gấp bởi phải đề phòng Lôi Đồng đuổi giết, không ngờ lần này Lôi Đồng vẫn đuổi kịp.
Lắng tai nghe ngóng động tĩnh phía sau, hàn quang trong mắt Lý Nghiêm chợt lóe, hắn có thể nghe thấy số người theo đuổi giết mình cũng không nhiều, gần mấy trăm người, nếu lần này Lôi Đồng thật sự muốn giết mình, hắn cũng chỉ có thể tru sát Lôi Đồng trước, sau đó mới đánh hạ được mấy trăm binh lính này, nếu không được thì đành chạy thoát thôi.
- Giết!
"Tùng tùng tùng..."
Ngay lúc Lý Nghiêm chuẩn bị dừng lại tìm cơ hội này giết người muốn truy kích mình thì xa xa đột nhiên có tiếng kêu giết truyền đến, ngay sau đó là tiếng trống trận vang lên dồn dập, kêu không ngớt, hiển nhiên là binh lính Kinh Châu tấn công đại doanh Ích Châu.
- Không tốt.
Lý Nghiêm biến sắc, nếu như Lôi Đồng tự mình dẫn đội đến đuổi giết mình, như vậy lúc này đại quân Kinh Châu tấn công, doanh trại có thể gặp nguy.
Lý Nghiêm nghe được tiếng kêu giết đằng sau, cách đó không xa, Lôi Đồng cũng nghe được tiếng kêu giết, lúc này Lôi Đồng đã dừng lại, mắt thấy sắp đuổi kịp Lý Nghiêm rồi, không ngờ đúng lúc này binh lính Kinh Châu lại tấn công doanh trại, hơn nữa nghe tiếng trống trận kia, rõ ràng là đại doanh gặp bất lợi, bất cứ lúc này đều có thể thất thủ.
- Đáng giận.
Lôi Đồng hừ lạnh một tiếng, quay đầu ngựa, hướng về chỗ đại doanh Ích Châu, mặc dù giết Lý Nghiêm là đại sự, nhưng bản chức của gã là đóng ở đại doanh, nếu đại doanh thất thủ, như vậy không cần Lý Nghiêm công kích gã trước mặt Lưu Chương, gã cũng sẽ bị Lưu Chương chém đầu.
Càng ngày càng nhiều binh lính Kinh Châu đánh vào đại doanh, cửa sau đại doanh Ích Châu, quân sĩ Ích Châu đang cầm cự rất gian nan, bất cứ lúc nào cũng có thể tán loạn.
Trước khi xông vào đại doanh, mấy trăm binh lính đã phân tán ra, cũng không giằng co cùng sĩ tốt Ích Châu mà là chạy liên tục trong đại doanh, theo đó có mấy trăm binh lính chạy tới chỗ lều trại, từng đống lương thảo bị đốt cháy, từng cột khói đen bay trong đại doanh, thẳng lên trời cao.
Càng ngày càng nhiều lều trại bị đốt cháy, càng ngày càng nhiều lương thực bị đốt cháy, toàn bộ đại doanh lâm vào hỗn loạn.
Chỗ hậu doanh bị sụp đổ, đại quân Kinh Châu không chút trở ngại nào đánh sâu vào trong đại doanh, toàn bộ đại doanh dưới sự tấn công của binh mã Kinh Châu dần sụp đổ, dần dần sụp độ làn ra toàn bộ đại doanh.
Chỗ cửa chính đại doanh chiến đấu kịch liệt nhất, năm nghìn binh mã Kinh Châu không ngừng tấn công liên tục, vẫn không xông vào cửa chính, biết trong đại doanh có từng cột khói lên bay lên, tiếng hò hét huyên náo ngày ccàng gần, toàn bộ đại doanh mới lâm vào hỗn loạn, cùng lúc đó binh lính Kinh Châu càng tấn công mãnh liệt, dưới sự tấn công cửa chính bắt đầu sụp đổ.
Thời điểm sau khi binh lính Kinh Châu xuất hiện trước mắt sĩ tốt Ích Châu, toàn bộ đại doanh Ích Châu sụp đổ hoàn toàn, chỗ cửa chính binh lính cũng buông bỏ, không chống cự, chạy đi tứ phía.
Hai đường binh mã Kinh Châu trước sau hợp lại xông tới chỗ binh mã Ích Châu chạy tán loạn, dưới sự tấn công của một vạn binh lính Kinh châu, đại quân Ích Châu hỗn loạn, bỏ chạy tứ phía.
Lúc Lôi Đồng chạy tới ngoài đại doanh Ích Châu thì toàn bộ đại doanh Ích Châu đã là một đống hỗn độn, trong đại doanh còn lưu lại dấu vết bị lửa thiêu rụi, mà trong đại doanh, tứ phía không còn một sĩ tốt Ích Châu nào.
- Sao có thể?
Chỉ một thời gian ngắn, đại doanh đã bị binh mã Kinh Châu công phá, năm vạn đại quân bị đánh tan, trốn không còn một mống.
- Tướng quân, binh mã Kinh Châu sắp xông tới rồi, hay chúng ta chạy trước đi.
Một gã tiểu tướng thất kinh chạy tới nói với Lôi Đồng.
- Ta muốn nhìn xem rốt cuộc binh mã Kinh Châu dũng mãnh thế nào, trong thời gian ngắn vậy lại có thể công phá đại doanh.
Lôi Đồng hừ lạnh một tiếng, xông tới trước chỗ tiểu tướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận