Tam Quốc Tranh Phong

Chương 603

Nếu Trương Tùng không ngăn trở, Gia Cát Lượng khuyên bảo thì chỉ sợ y đã sớm rời khỏi Ích Châu, tìm nơi khác nương tựa rồi.
Thật không ngờ mấy tháng sau Lưu Kỳ lại đưa ra một mệnh lệnh khác, phái y trèo non lội suối đi tới nơi Lương Châu hoang dã.
Ngay cả lúc này y cũng không hề do dự đồng ý. Không vì điều gì cả mà chỉ vì vài câu ít ỏi trong mệnh lệnh nhưng tràn đầy dã tâm đó.
Trong nửa năm thế cục thiên hạ đã thay đổi lớn, thế lực lớn mạnh nhất trong các chư hầu đã sụp đổ chỉ trong một đêm, Tào Tháo đang bị vây bốn phía lại trở thành chư hầu có thể lực lớn nhất thiên hạ.
Tuy Kinh Châu cũng thâu tóm Ích Châu, thế lực được mở rộng gấp đôi nhưng so với Tào Tháo vẫn như trứng chọi đá.
Chưa nói tới những cái khác, chỉ nhắc tới mấy vạn kỵ binh dưới trướng Tào Tháo thôi Kinh Châu đã không thể chống lại được, Phương bắc khác với phương nam, phương bắc có địa thế bằng phẳng rất lợi cho kỵ binh tấn công, thậm chí mấy vạn kỵ binh dưới tình hình thuận lợi có thể đánh bộ tốt đông gấp nhiều lần, cho dù dưới tình hình bất lợi cũng có thể đánh tan địch gấp hai lần mình.
Uy lực của kỵ binh không ai dám coi thường.
Ưu thế lớn nhất của phương nam chính là thủy quân, nhưng phương bắc xưa này khô hạn, bất lợi cho thủy quân chiến chiến. Mặc dù vậy, với thực lực của Kinh Châu cũng đủ để bảo vệ mình, tuy nhiên Pháp Chính cũng nhìn ra trong lòng Lưu Kỳ ngập tràn dã tâm.
Cũng chỉ có người tài như vậy mới có thể đủ để hắn phát huy tài năng của mình.
Lương Châu là nơi dân phong dũng mãnh, ngựa lại cực kỳ tốt, nếu có thể chiếm cứ Lương Châu, đến lúc đó thế lực của Kinh Châu sẽ tiến thêm một bước mới.
Lần này Hàn Toại và Mã Đằng chiến đấu kịch liệt mấy tháng, hai bên bất phân thắng bại, là một thời cơ tốt để Kinh Châu tiến vào Lương Châu, nhưng Kinh Châu cần một cái cớ.
Tuy Mã Đằng và Hàn Toại không hợp nhưng cũng biết đạo lý môi hở răng lạnh, hai người đã mấy lần kịch chiến nên có thù hận rất lớn, nhưng mỗi lần có người ngoài đánh vào Lương Châu thì hai người đều tạm thời liên kết lại, đuổi địch nhân ra ngoài Lương Châu.
Hai người này đã ở Lương Châu hơn mười năm, mặc dù hai người kinh doanh không tốt nhưng cũng khống chế Lương Châu một cách chặt chẽ, nếu Kinh Châu tấn công Lương Châu tất nhiên sẽ khiến hai phe thế lực liên hợp lại để chống cự, đối với Kinh Châu cực kỳ bất lợi.
- Nói cho cùng là không có kỵ binh, nếu dưới trướng chủ công có mấy vạn kỵ binh, phối hợp thêm bộ tốt của Kinh Châu, cho dù Hàn Toại và Mã Đằng liên hợp lại cũng không sợ.
Pháp Chính lộ ánh mắt kiên quyết, lần này hắn tới Lương Châu không chỉ vì để Kinh Châu lấy cớ tiến vào Lương Châu mà còn mục đích khác là vì ngựa của Lương Châu.
Ngay sau đó Pháp Chính cũng cười khổ trong lòng:
- Nhắc đến Lưu Kỳ kia còn chưa từng gặp mặt ta mà lại có thể tin tưởng giao việc của Lương Châu cho ta, thật không biết là vì hắn đã biết tài năng của ta hay là do nể mặt Tử Bố và Khổng Minh nên mới làm như vậy.
Ở Thành Đô mấy tháng, Gia Cát Lượng rất coi trọng y, thậm chí còn chủ động giao một số sự việc cho y xử trí dùm, y còn biết Gia Cát Lượng đã mấy lần viết thư đề cử y với Lưu Kỳ.
Về phần Trương Tùng, Trương Tùng là bạn tốt của y, Trương Tùng cũng mấy lần viết thư đề cử y với Lưu Kỳ.
- Ai, thế lực của Lưu Kỳ không lớn, nhưng dưới trướng lại có nhiều người tài ba, chỉ mấy tháng mà Khổng Minh đã thống trị Ích Châu gọn gàng ngăn nắp, tuy trong đó có ta hiệp trợ nhưng hắn có thể nắm chắc thế cục của Ích Châu như vậy, ánh mắt thật sự quá chuẩn xác.
Mắt Pháp Chính lóe lên, lúc Gia Cát Lượng tới Ích Châu là lúc Ích Châu đã đầu hàng Kinh Châu nhưng các thế lực cũng bắt đầu rục rịch, Gia Cát Lượng có thể bắt lấy nhược điểm của từng thế lực, im hơi lặng tiếng vô hiệu hóa từng thế lực này, thủ đoạn như vậy thật sự khiến y khiếp sợ.
Nam Man Mạnh Hoạch sớm đã thèm nhỏ dãi Ích Châu từ lâu, lần này Lưu Chương đầu hàng Kinh Châu, Ích Châu đang hết sức hỗn loạn chính là thời cơ tốt cho Mạnh Hoạch phương bắc.
Ba tháng trước, y lại nhận được tin tức của Nam Man dị động, y thậm chí còn nghĩ đến Mạnh Hoạch sẽ khởi binh bắc tiến nhưng lại lại bị một phong thư của Gia Cát Lượng trấn áp lại.
- Nghe nói dưới trướng Lưu Kỳ có Bàng Sỹ Nguyên, Từ Nguyên Trực, bản lĩnh đều không thua Khổng Minh. Giả Hủ được mệnh danh là độc sĩ, đến tột cùng là Lưu Kỳ đã dùng thủ đoạn gì đến có thể khiến mấy ngời này an tâm trợ giúp hắn?
Nghĩ đến đây Pháp Chín lại lắc đầu, mình không phải là cũng trợ giúp cho Lưu Kỳ đó sao, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện, chưa từng có chút miễn cưỡng.
Mắt y đột nhiên sáng lên, thủ đoạn của Lưu Kỳ quả nhiên không tầm thường, nói không chừng có thể thống nhất thiên hạ.
…………
Ngay tại lúc Pháp Chính đang đi tới Kinh Châu thì ở Hứa Xương có mấy trăm binh lính cũng hộ vệ một chiếc ngựa chạy ra khỏi cửa thành, từng tên binh lính hộ vệ bốn phía xe ngựa mặt lạnh nhìn xung quanh, rõ ràng là kỵ binh Hổ Báo tinh nhuệ nhất của Tào Tháo.
Đội nhân mã này ra khỏi cửa thành tốc độ đột nhiên nâng cao đi về phía Lương Châu.
Bên trong xe ngựa là hai người đàn ông trung niên ngồi đối diện nhau, là Phò Mã Đô Uý Đỗ Tập và người người bị Mã Tắc trêu đùa Dương Tu.
- Đức Tổ, đừng cả ngày mặt mày nhăn nhó như vậy, lần này ta phụng mệnh chủ công tới Lương Châu mời chào Hàn Toại và Mã Đằng, cho ngươi đi cùng chính là muốn cho ngươi lập công, coi như là trấn an ngươi.
Đỗ Tập lắc đầu nói, từ mấy tháng trước Dương Tu đã bị trúng kế của Mã Tắc, mất đi sự an tĩnh trong lòng, thật sự là cẩn thận quá mức.
- Ai, Tử Tự không biết tình cảnh của ta lúc này thế nào, mặc dù chủ công không nói gì nhưng trong lòng nhất định sẽ hoài nghi ta, tính tình chủ công đa nghi đâu phải là ngươi không biết?
Dương Tu cười gượng nói, hắn hiểu rất rõ Tào Tháo, giỏi về quản hạt thế lực dưới trướng nhưng tính tình đa nghi thì chưa từng thay đổi.
- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, hiện giờ toàn bộ Hứa Đô có nhiều người cả ngày dang kinh hãi, việc bọn họ âm thầm câu kết với Viên Thiệu ngươi cũng biết không ít, nếu chủ công muốn động thủ sẽ tìm bọn hắn làm sao lại tìm đến ngươi.
Đỗ Tập cười nói.
Dương Tu lắc đầu không nói, nhưng người này câu kết với Viên Thiệu không giả, đích thật là tội ác đầy trời nhưng cả Hứa Đô có hơn mười người câu kết với Viên Thiệu, cái gọi là pháp không trách chúng, cho dù Tào Tháo thật sự đánh bại Viên Thiệu, nếu muốn nhanh ổn định lòng người cũng sẽ không làm gì những người này.
Đô Tập cũng không để ý trong lòng Dương Tu đang suy nghĩ gì, tức giận nói:
- Hàn Toại và Mã Đằng đã mấy lần liên hợp, lấy lần phản bội, thật sự quá phiền lòng, lần này sau khi chủ công đánh bại Viên Thiệu nhất định phải đề xuất chủ công bắt hai người này lại. Kinh Châu kia cũng đáng giận, cũng dám công khai giúp Mã Đăng, đánh vỡ thăng bằng của Lương Châu, thật phiền não.
Hai thế lực lớn của Lương Châu mặc dù đối với Tào Tháo như hổ rình mồi nhưng cũng đạt tới một thế cân bằng kỳ diệu, Tào Tháo cũng cảm thấy áp lực nhưng cũng không đáng lo, hiện tại Kinh Châu đánh vỡ thế cân bằng đó, đối với Tào Tháo mà nói tuyệt đối không phải là một tin tức tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận