Tam Quốc Tranh Phong

Chương 339

Nói xong Mã Tắc lấy từ trong người ra một tấm vải gấm đưa cho Lưu Kỳ.
- Ồ, thư của Khổng Minh?
Lưu Kỳ nghi hoặc nhìn tin tức trong tay, nghĩ vì sao Gia Cát Lượng truyền tin vào lúc này. Tuy nhiên đợi lúc hắn mở thư ra xem thần sắc càng ngày càng ngưng trọng.
Ngay sau đó Lưu Kỳ hít một hơi thật sâu cất thư đi, nghi hoặc khó tin nhìn Mã Tắc. Tin tức quan trọng nwh thế sao Gia Cát Lượng lại phái một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đến truyền tin chứ.
- Quân sư bảo ngươi đến à?
- Không ạ. Là gia huynh nói việc này can hệ trọng đại để người khác làm huynh ấy không yên tâm, nên mới giao cho tại hạ.
Mã Tắc ngước gương mặt nhỏ nhắn lên cười đáp lại.
- Ngươi không sợ làm mất phong thư này hay sao?
Bắt gặp vẻ đáng yêu của Mã Tắc như thế, Lưu Kỳ cười hỏi.
- Hiện giờ bên ngoài thế cục khẩn trương, người qua đường đều gấp gáp vội vàng sẽ không ai để ý một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi. Nói tới tôi cũng đã đi theo huynh trưởng học kiếm thuật rồi, người bình thường sẽ không tiếp cận tôi được. Huống chi gia huynh phái mấy người tùy tùng đi theo tôi, giống như là đưa tôi về nhà thôi.
Mã Tắc tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng nói năng lại rõ ràng đâu ra đấy.
- Ồ.
Lưu Kỳ lại đánh giá Mã Tắc cao hơn.
Trong lịch sử bình luận về Mã Tắc là “'Nói quá sự thật, không được trọng dụng”. Đánh giá như vậy đối với Mã Tắc mà nói không thể nghi ngờ là không công bằng đấy. Trong hơn mười năm Mã Tắc đi theo Gia Cát Lượng kỳ kế bách xuất, trí mưu bất phàm, ngay cả Gia Cát Lượng có chỗ nào không hiểu cũng sẽ thương lượng cùng với Mã Tắc. Người như vậy sao lại dùng một câu “'Nói quá sự thật, không được trọng dụng” để đánh giá chứ.
Trong lịch sử Mã Tắc đột ngột xảy ra chuyện, một chính là hiến kế bình định Nam Man cho Gia Cát Lượng. Đây cũng chính là tồn tại bảy lần bắt Mạnh Hoạch. Thứ hai chính là Mã Tắc hiến kế ly gián quan hệ của Tư Mã Ý và Tào Duệ, khiến cho Tào Duệ bãi binh quyền của Tư Mã Ý. Đây mới chính là thắng lợi liên tiếp sau khi Bắc phạt.
Đánh mất Nhai Đình khiến Gia Cát Lượng đánh mất hy vọng bắc phạt thành công, thậm chí bản thân Gia Cát Lượng cũng thiếu chút nữa bị bắt, nhưng thế sự vô thường ai có thể cả đời không phạm sai lầm được.
Lúc trước mất Kinh Châu làm cho cả Thục Hán thiếu chút nữa lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục, tuy rằng cuối cùng vượt qua tình thế nguy hiểm, nhưng Thục Hán cũng từ đó quốc lực giảm đi, hoàn toàn kéo khoản cách với Tôn Ngô và Tào Ngụy, cũng làm cho mưu đồ tốn bao tâm cơ của Gia Cát Lượng ở Long Trung bị hủy hoại trong chốc lát. Nếu bàn về khuyết điểm Quan Vũ còn hơn Mã Tắc rất nhiều.
Thời kỳ Tam quốc nhiều võ tướng như thế, nhiều mưu sĩ như thế, có mấy người cả đời không phạm sai lầm đây.
- Ngươi đã có thầy rồi ư?
Lưu Kỳ hỏi Mã Tắc. Lưu Kỳ tính toán tìm một sư phụ giỏi dạy cậu ta binh pháp thao lược.
- Chưa từng bái sư, tôi vẫn đi theo huynh trưởng học tập đấy.
Mã Tắc có chút tiếc nuối nói.
Mã thị ngũ thường mặc dù có danh tiếng, nhưng đối với gia tộc chân chính này mà nói không coi vào đâu. Dựa vào những người có danh tiếng như Mã Lương sẽ không được gặp chi sĩ có đức chân chính, dù là gặp được cũng không được người ta thu nhận làm đệ tử.
- Nếu đã vậy, vậy ngưi ở lại phủ, mấy ngày nữa ta sẽ tìm một vị sư phụ cho ngươi.
Lưu Kỳ phất tay để Phi Hổ Vệ canh cửa đưa Mã Tắc đi nghỉ ngơi.
Đợi Mã Tắc đi rồi sắc mặt của Lưu Kỳ cũng trầm xuống. Vừa rồi hắn còn chưa biết vì sao đám người Thái Mạo lại có những động tác như thế, nhưng giờ hắn đã hiểu chính là vì có Tào Tháo ở sau lưng ủng hộ, nếu không dù là Thái Mạo và Trương Doãn đồng ý mưu phản, hơn mười gia tộc khác cũng không dám tham gia vào.
- Người đâu, mời Giả Hủ đến cho ta.
Lưu Kỳ thét bảo người ngoài cửa.
- Vâng.
Tiếng bước chân dồn dập lập tức đi xa.
Không bao lâu đã thấy Giả Hủ vội vàng đến. Không có chuyện quan trọng Lưu Kỳ sẽ không mời Giả Hủ đến thư phòng đấy, bởi vậy Giả Hủ đi gấp gáp, ngay cả hơi thở cũng dồn dập.
- Chủ công.
Vào thư phòng nhìn thấy Lưu Kỳ, Giả Hủ khom người nói.
- Ừ, ngồi đi.
Lưu Kỳ chỉ chỉ ghế trước mặt. Không đợi Giả Hủ ngồi xuống Lưu Kỳ đã lấy thư ra đưa cho Giả Hủ nói:
- Đây là tình huống mấy ngày nay trong thành Tương Dương, ngươi xem nên xử lý như thế nào?
Giả Hủ kinh ngạc nhìn thoáng qua Lưu Kỳ, tiếp nhận thư trong tay hắn. Vừa mở ra đọc đã nghi hoặc noi với hắn:
- Thái Mạo sớm có ý phản bội rồi, làm như thế chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Sao đại công tư lại cẩn thận như vậy?
- Nếu là lúc trước ta sẽ không để ý, tuy nhiên lúc này này sau lưng của Thái Mạo là Tào Tháo, hơn nữa mấy ngày hôm trước Giang Đông Tôn Sách đã điều động binh mã Giang Đông quy mô tiến công Kinh Châu, nếu ta đoán không sai sau lưng việc này cũng là Tào Tháo đang giở trò. Hiện tại chỉ biết đây là hai chuyện, những tin tức khác còn chưa truyền về.
Lưu Kỳ đem việc vừa rồi nói cho Giả Hủ.
Nếu Gia Cát Lượng ở Tương Dương hắn sẽ tìm Gia Cát Lượng thương lượng, tuy nhiên hiện tại Gia Cát Lượng còn ở bên ngoài tôi luyện, Uyển Thành và Giang Hạ là nơi mà Lưu Kỳ bố trí cho Gia Cát Lượng và Bàng Thống tôi luyện. Tài năng của Gia Cát Lượng và Bàng Thống nếu để cho bọn họ từ tầng thấp nhất đi lên, Lưu Kỳ đều có chút luyến tiếc, bởi vậy Lưu Kỳ mới đưa hai người đến đó làm quân sư, để rèn luyện họ chỉ huy mấy vạn binh mã tác chiến.
- Chủ công, lần này Tào Tháo tuy rằng đem hết toàn lực muốn đánh hạ chủ công hoặc thậm chí là giết chết chủ công. Tuy nhiên Tào Tháo cũng không biết tình huống cụ thể của Kinh Châu, bởi vậy kế sách đó tuy rằng ác độc, nhưng cũng không thể khiến thực lực chủ công tăng nhiều. Binh mã trong tay đám người Thái Mạo chủ công vẫn không cớ cướp lấy được, lần này đúng lúc là một cơ hội, chỉ cần chủ công
- Tuy nhiên lúc này còn cần xem thái độ của Trấn Nam tướng quân. Trấn Nam tướng quân tựa hồ ẫn có đề phòng đối với chủ công.
Giả Hủ có chút không xác định nhìn Lưu Kỳ. Y đến Kinh Châu tuy chỉ hơn mười ngày nên cũng chưa rõ lắm quan hệ giữa Lưu Kỳ và Lưu Biểu.
Nghe phân tích của Giả Hủ trong mắt Lưu Kỳ lóe lên, hiển nhiên là đối với binh mã trong tay đám người Thái Mạo hắn đã thèm muốn từ lâu rồi.
- Việc này còn nên suy nghĩ thật kỹ đã. Thế lực của hơn mười gia tộc này không kém, nếu bị bại lộ càng làm cho nội bộ Kinh Châu náo động thôi.
Tuy rằng nói như vậy nhưng Lưu Ky đã quyết định nhân cơ hội này trừ tận gốc trừ thế lực của đám người Thái Mạo. Về phần thái độ của Lưu Biểu Lưu Kỳ làm sao không biết. Lưu Biểu dù sao cũng là người đứng đầu một châu, sao có thể dễ dàng tha thứ con của mình công cao lấn chủ đứng trên cả ông ta.
- Mấy ngày này Tuyên Uy hầu ở Kinh Châu như nào?
Lưu Kỳ đột nhiên nghĩ đến Trương Tú. Tháo phái người lôi kéo Thái Mạo cũng sẽ lôi kéo Trương Tú vừa mới đầu hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận