Tam Quốc Tranh Phong

Chương 527

- Mặt khác, sai người đến Thượng Dung yêu cầu Tào Nhân xuất binh cùng Ích Châu ta đối phó với Kinh Châu.
Lưu Chương đột nhiên nói, hết thảy đều do Trần Quần kia gây họa, không thì làm sao có thể khiến Tào Tháo không quan tâm.
- Chủ công…
Bàng Hi do dự một chút rồi nói:
- Chủ công, chỉ sợ việc này Tào Nhân của Thượng Dung kia đã là ốc cũng không mang nổi mình ốc nữa, vừa có tin tức, đại tướng Lương Châu Mã Siêu đã dẫn binh mã đi đến Thượng Dung, chuẩn bị tấn công Thượng Dung.
- Lương Châu?
Lưu Chương nhíu mày, Lương Châu này thế nào lại tham gia vào rồi, nếu như nói Thượng Dung với Lương Châu còn cách Hán Trung, Mã Đằng kia cho dù cùng Tào Tháo có thù hận lớn đến mấy, sao có thể vào lúc này tấn công Thượng Dung?
- Mã Siêu thật sự đáng ghê tởm.
Thành Thượng Dung, từ lúc nhận được tin Mã Siêu muốn tấn công thành Thượng Dung, Tào Thuần đuổi tới thành Thượng Dung suốt đêm, báo tin này cho Tào Nhân.
- Lương Châu Mã Siêu?
Tào Nhân chau mày, việc Mã Siêu tấn công thành Thượng Dung, hắn nghĩ thế nào cũng đều thấy có chút quỷ dị. Khoảng cách giữa Lương Châu và Thượng Dung cách một nơi là Hán Trung, hơn nữa Mã Đằng Lương Châu đang bất hòa với Hàn Toại Lương Châu không ngừng, làm gì có đủ sức lực để tấn công Thượng Dung nữa, không lẽ lại không sợ lương thảo của mình cung ứng không kịp sao. Mà Lương Châu lại là nơi xa xôi nổi danh, Mã Đằng này luôn luôn thiếu lương thảo, cũng là một phương pháp mà Tào Tháo đối phó Lương Châu.
- Đại ca, Mã Siêu này nghe nói ở Lương Châu rất nổi tiếng, lần này nhất định phải giáo huấn hắn, để cho hắn biết được thế nào gọi là trời cao đất dày.
Tào Thuần bên cạnh dường như không để ý tới sự lo lắng của Tào Nhân, oán giận mà nói.
Tào Nhân lắc đầu có chút bất lực nói, tuy rằng biết được không phải vẻ mặt vốn có của Tào Thuần, nhưng cũng có chút than thở, ngay cả đến gia tộc Tào Thị cần phải tự ngụy trang thì mới lấy được sự tín nhiệm của Tào Tháo, huống hồ là y.
Gia tộc Tào Thị tuy rằng chiếm được sự trọng dụng của Tào Tháo, thậm chí rất nhiều người quyền cao chức trọng, trấn thủ một phương như hắn, nhưng chính bởi vì như vậy mới làm cho Tào Tháo sinh lòng sợ hãi. Trong lòng Tào Tháo Tào Thị bắt buộc phải dựa vào mình, nhưng Tào Thị dù sao cũng là một dòng tộc, quy tộc nghiêm khắc kế thừa qua mười thế hệ, kỳ thực con người Tào Tháo có thể ép tới vậy. Bởi vậy mà mối quan hệ của Tào Tháo và gia tộc Tào Thị cũng không hài hòa giống vẻ ngoài như vậy.
- Xem ra Kinh Châu Lưu Kỳ đã biết việc gì rồi, nếu không quả quyết sẽ không để cho binh mã Lương Châu tiến vào Hán Trung.
Tào Nhân lắc đầu thở dài nói.
- Kinh Châu Lưu Kỳ?
Tào Thuần cũng nhíu mày nói. Việc này hắn cũng thật sự không biết Lưu Kỳ nghĩ gì, chẳng qua Tào Nhân nhắc tới, hắn lập tức hiểu được mấu chốt trong đó, binh mã Lương Châu tấn công Thượng Dung, tất nhiên là phải qua Hán Trung. Mà Hán Trung hiện giờ đã rơi vào tay Kinh Châu, ngay cả Trương Lỗ cũng phải đầu hàng Kinh Châu.
Binh mã Lương Châu được Trương Lỗ mời tới tất nhiên lần nữa sau khi cùng Lưu Kỳ hiệp thương mới quyết định tấn công Thượng Dung, sau lưng việc này cũng chắc chắn là trò quỷ của Kinh Châu.
- Đại ca, tuy rằng Kinh Châu đã công chiếm Hán Trung, nhưng Kinh Châu và Hán Trung vẫn cách xa Thượng Dung, lương thảo quân nhu cũng phải thông qua Thượng Dung mới có thể vận chuyển vào Hán Trung, nếu không thừa cơ hội Kinh Châu vẫn chưa phản ứng mau chóng cắt đứt lương lộ Kinh Châu.
Tào Thuần nhìn Tào Nhân với vẻ mặt trầm ngâm mà nói.
- Việc này…
Tào Nhân rơi vào trầm mặc, lúc này tuy rằng không trở mặt với Kinh Châu, nhưng việc Kinh Châu mời binh mã Lương Châu tấn công Thượng Dung là đã cho Thượng Dung một cái tát, cắt đứt lương lộ của Kinh Châu tự nhiên sẽ cắt đứt mối quan hệ giữa Kinh Châu và Hán Trung. Nhưng bản thân Hán Trung giàu có thiên hạ, trong thời gian ngắn cung ứng lương thảo quân nhủ của đại quân Kinh Châu không thành vấn đề, ngược lại Thượng Dung có khả năng bởi đó mà rơi vào cuộc tấn công của Lương Châu và binh mã Kinh Châu.
- Không thể!
Tào Nhân vẫn không nói gì, một tiếng chói tai từ bên ngoài truyền vào.
- Ừ?
Tào Nhân và Tào Thuần đều biến sắc, nơi này chính là nơi đề phòng nghiêm ngặt nhất của toàn bộ Thượng Dung, ai có thể thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở nơi này như vậy. Tuy nhiên khi thấy rõ được khuôn mặt của người vừa đến, sắc mặc hai người không khỏi lộ rõ vui mừng.
- Trường Văn.
Hai người Tào Nhân và Tào Thuần đều đứng lên.
- Hai vị tướng quân, đã lâu không gặp.
Trần Quần đứng tại chỗ nhìn vào hai người cười mà nói.
- Trường Văn trở về là tốt rồi, nguy hiểm của Thượng Dung có thể giải được rồi.
Tào Nhân bước lên trước vài bước đến trước mặt Trần Quần mà nói.
- Tướng quân quá khen rồi, mặc dù không có ta thì Mã Siêu kia cũng không thể tấn công Thượng Dung được.
Trần Quần lắc đầu nói, đối với Mã Siêu y cũng có hiểu được, một thời niên thiếu thành danh thuận buồm xuôi gió, con người như vậy đứng trước đại tướng Tào Nhân như vậy sai sót khắp nơi, Tào Nhân có thể dễ dàng tìm ra được điểm yếu của Mã Siêu, đánh tan đại quân Lương Châu.
Toàn bộ đại quân Lương Châu có thể làm cho hai mắt hắn muốn nhìn thấy, cũng chỉ có một người Bàng Đức. Mã Siêu ở Lương Châu chinh chiến thuận buồm xuôi gió lần này cũng đều có thể kỳ khai đắc thắng, Bàng Đức chiếm hơn nửa công lao.
- Trường Văn nói lời này không sai, Mã Siêu kia chẳng qua chỉ là tên nhóc tiểu tử mà thôi, sao có thể là đối thủ của đại ca được?
Tào Thuần cũng cười lớn tiếng bước lên trước, vỗ vai Trần Quần
- Trường Văn mấy ngày này đi đâu, tại sao nhiều ngày rồi cũng không có bất kỳ tin tức gì?
- Ha ha, thật xấu hổ, mấy ngày này đều ở lại Ích Châu, vốn dĩ muốn khuyên Ích Châu Lưu Chương không làm khó Kinh Châu, không ngờ rằng Lưu Chương kia do dự không quyết, rõ ràng đã cho Kinh Châu cơ hội bình định Hán Trung.
Trần Quần lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc mà nói.
- Trường Văn nói đùa rồi, có thể làm cho Ích Châu Lưu Chương và Kinh Châu trở mặt đã là một nửa đại công rồi, sao lại phải nói cái khác, tình hình Ích Châu ta cũng biết một chút, là Trương Nhậm sơ suất binh bại, mới dẫn đến binh mã Kinh Châu chiếm cứ quận Tử Đồng, có nơi sống yên ở Ích Châu. Tuy nhiên Lưu Kỳ này lại có dã tâm hừng hừng, vẫn chưa kịp tiêu hóa Hán Trung lại còn muốn đánh chiếm Ích Châu, hắn chẳng lẽ không sợ nghẹn chết.
Nhìn thấy Trần Quần có chút mệt mỏi, Tào Nhân đỡ Trần Quần đến chỗ ngồi, an ủi nói.
- Đúng thế, nghe nói Trương Nhậm kia vẫn là đệ nhất đại tướng Ích Châu, ngay cả bị đoàn binh mã Kinh Châu bao vây cũng đối phó không được, thực sự không hổ danh.
Tào Thuần vẻ mặt khinh thường nói.
- Ha ha, lời này của tướng quân lại có chút oan uổng cho Trương Nhậm rồi. Trước trận chiến này ta thấy đại quân Gia Cát Lượng này cũng sẽ bị tổn binh hao tướng, thậm chí sẽ bị Trương Nhậm tiêu diệt, nhưng mà kết quả cuộc chiến này lại là nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, đây là điều mà Gia Cát Lượng sớm đã có chuẩn bị sẵn, cũng không phải là lỗi của Trương Nhậm kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận