Tam Quốc Tranh Phong

Chương 354

- Khởi bẩm chủ công, cửa bắc có phòng bị, Thân Vệ Doanh tổn thất thảm trọng, mời chủ công quyết định.
Một gã linh liên lạc cưỡi ngựa chạy tới nói.
- Cái gì?
Mặc dù là Chu Du sớm đã có chuẩn bị nhưng vẫn bị hoảng sợ, Thân Vệ Doanh là đội quân tinh nhuệ do Tôn Sách cố ý chọn ra, hiện giờ tổn thất thê thảm cho dù là Chu Du cũng không thể không thận trọng.
- Hừ!
Tôn Sách thở hắt ra, lúc nghe được Thân Vệ Doanh tổn thất thê thảm, Tôn Sách rốt cuộc bình tĩnh lại, ngay cả Thân Vệ Doanh cũng tổn thất thê thảm chớ nói chi nhưng thứ khác, nếu cứ tiến công mạnh như vậy sau ba ngày cho dù đánh hạ Giang Hạ cũng không còn gì dùng.
Tôn Sách quay sang nhìn Lỗ Túc. Lỗ Túc nói không sai. Nếu ngày hôm qua y kiên trì tấn công trung tâm Kinh Châu, vậy mấy vạn binh mã Giang Đông nói không chừng sẽ bị Phi Long Quân toàn diệt, đến lúc đó trước có cường địch, sau có truy binh, nói không chừng y sẽ phải đi theo bước của phụ thân rồi.
- Tiên sinh có thượng sách gì không?
Tôn Sách nhìn Lỗ Túc hỏi.
- Giang Hạ có Văn Sính cho dù lấy được Hạ Khẩu và Tây Lăng cũng không có tác dụng gì. Tương Dương Lưu Kỳ chỉ cần khống chế được hai vạn thủy quân là có thể xuôi dòng giúp Giang Hạ, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp cho dù Ngô hầu có mười vạn binh mã cũng khó có thể thắng. Ngô hầu vẫn nên sớm cho lui binh đi.
Lỗ Túc có chút bất đắc dĩ nói, tài năng của Văn Sinh còn cao hơn rất nhiều so với dự đoán của gã, cứ thế không nhanh không chậm chỉ huy có thể ngăn cản đại quân Giang Đông ở ngoài thành, đích thật là không tầm thường.
- Ha ha, ngươi nói không sai, hiện giờ một quận Giang Hạ nho nhỏ ta cũng không lấy được thì nói gì đến tấn công Kinh Châu, vậy hôm nay cũng chỉ có thể lui về Giang Đông giống như lời tiên sinh nói để phát triển thế lực, đợi cho Giang Đông đứng vững là lúc cô quay lại Kinh Châu.
Tôn Sách nghiêm túc nói, lần này giao chiến hoàn toàn khiến y hiểu được, lúc này Giang Đông không phải là đối thủ của Kinh Châu, muốn báo thù chỉ có thể khuếch trương thế lực.
- Ngô hầu anh minh.
Lỗ Túc sửng sốt một hồi mới phản ứng được. Tôn Sách kiêu ngạo từ khi nào trở nên dễ dàng thỏa hiệp như vậy, ước định ba ngày lúc này mới chỉ là ngày đầu tiên, mặc dù nhận lấy chút suy sụp cũng không tới mức lập tức từ bỏ, Tôn Sách trước sau có sự khác biệt quá lớn, khiến gã có chút không dám tin tưởng.
- Các ngươi cũng nhớ kĩ cái nhục ngày hôm nay, sau khi trở lại Giang Đông tận tâm tận lực khuếch trương thế lực Giang Đông cho ta, ngày khác ta lại tấn công Kinh Châu.
Tôn Sách lại quay sang nói với đám người Chu Du nói.
- Vâng.
Đám người Chu Du tuy cảm thấy Tôn Sách lúc này khác với vừa rồi nhưng cũng cao hứng vì Tôn Sách.
- Lui binh.
Tôn Sách mắt không chút cảm xúc quát.
Tiếng kẻng vang vọng ra bốn phía, không bao lâu sau binh linh đang công thành liền lui xuống dưới, sau nửa canh giờ, còn lại đám người Hàn Đương ở ba cửa cũng chạy về.
Trong đại doanh, Tôn Sách đã đuổi hết đám đông ra khỏi lều lớn, một mình ngồi trước bàn, trên mặt bàn là bội kiếm của phụ thân y Tôn Kiên, thanh bội kiếm này y mỗi lần xuất chinh đều đem theo bên người, lần này cũng không ngoại lệ.
Tôn Sách vẫn là Tôn Sách, y cũng không thay đổi mà chỉ thành thục hơn mà thôi, càng giỏi nhẫn nhịn hơn, mười vạn thủy lộ Giang Đông không ngờ từ đầu tới cuối không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Từ Lưu Kỳ đánh vào Giang Đông đích thân y đem binh mã tấn công Kinh Châu, hết thẩy sự tình đều giống như là trong kế hoạch của Lưu Kỳ, y cảm thấy nghẹn khuất dị thường, y từ trước giờ chưa từng gặp tình huống như vậy, cho dù lúc phụ thân chết trận cũng không khó khăn như hôm nay, mười vạn binh mã trùng trùng điệp điệp mà đến, kết quả lại tán loạn mà về.
Nếu nói ngày hôm qua khiến y hiểu được mình là một chư hầu thì sự tình hôm nay khiến y hiểu được nên làm thế nào là một chư hầu tốt, hận thù với Kinh Châu và sự phát triển của Giang Đông cái nào quan trọng hơn, y rốt cuộc đã có đáp án. Nếu không quay về Giang Đông phát triển thực lực, chỉ sợ cả đời này y khó có khả năng báo thù.
Muốn báo thù phải có thực lực đủ đè sập Kinh Châu, nếu không vĩnh viên không báo được thù.
- Vào đi.
Tôn Sách thu lại đồ trên bàn nói vọng ra ngoài cửa.
- Chủ công.
Đám người Chu Du nghe được lời nói của Tôn Sách nhẹ nhàng thở ra vội tiến vào lều lớn.
- Hôm nay đại quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn, phái người truyền lệnh cho Hạ Khẩu Lăng Thao và Tây Lăng Thái Sử Từ quay lại, sáng mai lui binh.
Tôn Sách nhìn mọi người nói.
- Vâng.
Tất cả mọi người giật mình, không ngờ Tôn Sách thật sự rút quân.
- Tiên sinh nói vậy khiến ta hiểu ra, đề tỉnh bá phù, hiện giờ Giang Đông đang khó khăn nhất kính xin tiên sinh giúp ta.
Không đợi mọi người nói chuyện Tôn Sách đã đứng dậy nhìn về phía Lỗ Túc, khom mình thi lễ nói.
- Kính xin tiên sinh giúp Giang Đông ta.
Mọi người thấy vậy cũng đều khom người nói Lỗ Túc.
- Cái này …
Lỗ Túc có chút bất đắc dĩ, gã đã nhìn ra biểu hiện của Tôn Sách, nhưng Tôn Sách chôn thù hận trong lòng không biết là phúc hay họa, áp lực thù hận thời gian quá dài khó tránh khỏi làm chuyện gì đó điên rồ.
- Tử Kính đừng do dự nữa, hiện tại Giang Đông cần sự trợ giúp của ngươi.
Chu Du thấy Lỗ Túc do dự vội khuyên nhủ, chỉ Lỗ Túc mới thích hợp bày mưu tính kế cho tương lai của Giang Đông, chẳng khác gì là vì Giang Đông thắp sáng một ngọn đèn, Chu Du không muốn Giang Đông bỏ qua nhân tài.
- Thuộc hạ bái kiến chủ công.
Gặp Chu Du như thế Lỗ Túc không do dự nữa, gã hiện tại đứng ở Giang Đông là thích hợp nhất.
- Tốt, chức quan của Tử Kính sau khi trở lại Ngô quận mới quyết định, hi vọng Tử Kính không phiền lòng.
Tôn Sách mừng rỡ, hiện tại Giang Đông còn thiếu một người mưu hoa bố cục, giờ Giang Đông giống như là con ruồi không đầu không biết chạy đi đâu.
- Không dám.
Lỗ Túc khom người nói.
- Tử Kính nghĩ nên làm thế nào?
Tôn Sách hỏi Lỗ Túc.
- Chủ công, hiện tại phương bắc thế cục ngày càng khẩn trương, đối với Giang Đông là thời cơ tốt để hướng ra ngoài phát triển. Nếu thừa dịp Tào Tháo và Viên Thiệu giao chiến, Giang Đông xuất binh Nhữ Nam, chỉ cần chiếm cứ Nhữ Nam, đến lúc đó tiến có thể công, lui có thể thủ, Giang Đông bất cứ lúc nào cũng có thể hướng ra ngoài phát triển. Thế lúc Giang Đông kéo dài qua Giang Nam Giang Bắc, trong thời gian ngắn sẽ thế lực bành trướng nhanh chóng.
Lỗ Túc suy nghĩ một chút nói. Hiện giờ Giang Đông bắc có Tào Tháo cách sông muốn đem thế lực của Giang Bắc vào Giang Đông khó càng thêm khó, chỉ có thừa cơ hội này đem thế lực ngả vào Giang Bắc mới có thể đột phá phong tỏa của Tào Tháo.
- Hiện giờ Kinh Châu và Dương Châu tuy thế lực ngang nhau, nhưng so với thế lực của phương bắc Tào Tháo và Viên Thiệu thì kém xa. Lần này Tào Tháo và Viên Thiệu quyết chiến, người thắng tất nhiên sẽ độc chiếm phương bắc thế lực sẽ càng trở nên lớn mạnh, Giang Đông chỉ có cùng Kinh Châu liên hợp mới có thể có được ưu thế nhất định. Giang Đông không giống Kinh Châu, hiện tại thế lực Kinh Châu đã kéo dài qua Giang Nam và Giang Bắc, chỉ cần Kinh Châu Lưu Kỳ bình định nội bộ xong, hắn tất nhiên sẽ hướng về Giang Bắc hoặc là Ích Châu, Kinh Châu quật khởi là điều không thể ngăn cản, nếu chủ công không thừa cơ đuổi kịp chỉ sợ trong vòng vài năm Kinh Châu sẽ vượt xa Giang Đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận