Tam Quốc Tranh Phong

Chương 62

Khi Từ Thứ vừa mới châm hỏa, người trong quân doanh ngoài thành Lâm Tương liền phát hiện. Mã Trung vui vẻ chạy tới trước mặt Lưu Kỳ, kích động nói:
- Chủ công, bắt đầu rồi.
Tuy y không tham gia trận chiến đấu lần này, nhưng y cũng vô cùng kích động.
Lưu Kỳ gật đầu, liếc mắt nhìn thành Lâm Tương gần trong gang tấc, nói:
- Chuẩn bị đi.
Mã Trung nghe xong xoay người rời đi.
Hỏa long không lâu sau lan về phương xa chiếu sáng khoảng không lân cận, mọi người trong thành Lâm Tương đều bị tình cảnh kia hấp dẫn, cho dù Trương Tiện cũng chằm chằm nhìn lên không trung. Không ai chú ý tới quân doanh đại quân ngoài thành nguyên bản đèn đuốc sáng trưng thoáng chốc trở nên u tối dị thường.
- Thái Thú đại nhân, ngài xem có phải trên núi bốc cháy hay không?
Tướng lĩnh bên cạnh Trương Tiện nói.
Trương Tiện nhìn hỏa long phía chân trời đốt đỏ một góc trời, cười ha hả:
- Thực sự là trời giúp ta, đây là ông trời báo hiệu, báo hiệu chuyện tình hôm nay chúng ta thuận lợi.
Trương Tiện nói xong, nhanh chóng khơi dậy ý chí chiến đấu của binh lính bên cạnh, ngay cả ông trời cũng chúc chúng ta giành được thắng lợi, vậy sao có thể không thắng được. Đoàn người ồn ào một khắc đồng hồ mới dần lắng xuống.
Trương Dịch đột nhiên chỉ về phía ngoài thành hô:
- Phụ thân xem kia, không thấy đại quân Lưu Kỳ ngoài thành nữa.
Trương Tiên quay đầu nhìn về phía đại doanh nguyên bản đèn đuốc sáng trưng đã trở nên tối om, trong lòng trầm xuống, không đợi y kịp phản ứng chợt nghe dưới chân thành nổi lên tiếng trống, tiếng kèn vang tận trời cao. Trương Tiện thoáng chốc tay chân sơn gai ốc, thân thể run lẩy bẩy.
Âm mưu! Đây là âm mưu của Lưu Kỳ! Đây chính là phản ứng đầu tiên của y, cũng là phản ứng theo bản năng, y thậm chí đã quên hạ lệnh phòng thủ, y không rõ vì sao đại quân của Lưu Kỳ vừa nãy còn trong tầm mắt vì sao trong nháy mắt biết mất vô tung, rồi lại xuất hiện dưới chân thành Lâm Tương. Không có tiếng động, không có ánh sáng bọn họ sao có thể làm được. Phải biết rằng khoảng cách giữa thành LÂm Tương và doanh trại đại quân Lưu Kỳ ít nhất cũng ba dặm.
- Giết.
Tiếng hò hét rung trời làm bừng tỉnh Trương Tiện, thấy Lưu Kỳ tấn công từ cửa thành bắc trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn hôm nay mình đã bố trí chu toàn. Binh lính bốn phía không cần Trương Tiện ra lệnh trận địa đã sớm sẵn sàng chờ đón quân địch, một đám đèn đuốc sáng trưng, hàng loạt nỏ tiễn nhắm ngay về phía chân thành, tiễn thủ giương cung nạp tiễn tùy thời chuẩn bị giáng xuống một kích ghê người vào đám người trong bóng đêm. Đá lớn, khúc cây cũng truyền đến gần tường thành.
Một hồi giết chóc thảm thiết sắp bắt đầu.
Hoàng Trung dẫn theo binh mã ẩn nấp ở gần cửa thành nam, khi chân trời lóe lên ánh lửa đỏ rực báo hiệu cho y thời gian động thủ đã tới gần. Bên cạnh y tụ tập không đến năm trăm người, năm trăm người này tuy ít nhưng đều là tinh nhuệ, tất thảy do một tay Hoàng Trung huấn luyện.
Hồng quang biến mất, cửa thành bắc vang lên tiếng giết rung trời, Hoàng Trung lấy ra Hoàng Dương Mục Cung dẫn theo bộ hạ tiến về phía cửa thành.
- Đứng lại, các ngươi là ai?
Tướng lãnh thủ thành cảnh giác hỏi, tướng lĩnh bên cạnh y cũng đề phòng đứng lên.
- Là ta.
Hoàng Trung từ bóng đêm đi ra.
- Hóa ra là Hoàng Tướng Quân, không biết tướng quân muộn như vậy vì sao còn muốn ra khỏi thành?
Tướng lãnh thủ thành cười nói, tính cảnh giác cũng buông lỏng đi không ít. Binh lính bên cạnh y nghe được là Hoàng Trung cũng buông lỏng cảnh giác, Hoàng Trung có uy danh rất cao trong thành Lâm Tương, bọn họ cũng không dám nghi ngờ.
- Ngươi không thấy ở cửa bắc có tiếng chém giết sao? Thái Thú đại nhân sai ta lặng lẽ từ cửa nam đi ra ngoài cướp đường lui của Lưu Kỳ.
Hoàng Trung kiên nhẫn nói.
- Tướng quân có thủ lệnh của Thái Thú đại nhân không?
Tướng lĩnh thủ thành đã buông lỏng đề phòng, thuận tiện hỏi.
- Thời gian cấp bách, vậy còn thủ lệnh gì nữa, mau mở cửa thành, nếu hỏng chuyện ngươi chịu được trách nhiệm không?
Hoàng Trung không tức giận, nói.
- Vâng, tướng quân chờ chút.
Tướng lãnh thủ thành vội vàng nói, bởi y không dám đắc tội với Hoàng Trung. Y vừa không phải người thuộc phe đám người Hoàng Trung, cũng không phải người thuộc phe đám người Trương Tiện vì thế đêm nay mới đưa y tới cửa nam này trông coi.
- Mở cửa thành ra.
Cửa thành từ từ mở ra, Hoàng Dương Mộc Cung trong tay Hoàng Trung không khỏi nắm thật chặt.
- Mời tướng quân.
Tướng lãnh thủ thành mở cửa thành ra, liền nói với Hoàng Trung.
Hoàng Trung uhm một tiếng, muốn bước ra ngoài cửa thành, khi Hoàng Trung đi tới bên cạnh gã tướng lãnh thủ thành, lập tức thúc ngựa nhướng thân bắt lấy tướng lĩnh thủ thành, đặt đại đao lên cổ y.
- Hoàng Tướng Quân, ngài?
Thủ tướng nhìn đại đao gần trong gang tấc, giọng nói có chút phát run.
- Câm miệng.
Hoàng Trung quát, sau đó nói với đám binh lính cầm binh khí xung quanh:
- Trương Tiện tàn bạo, vong ân phụ nghĩa, nay Lưu Kỳ công tử phụng mệnh Châu Mục đại nhân tới thảo phạt, ta muốn quy thuận Lưu Kỳ công tử, các ngươi còn không mau buông vũ khí.
Binh lính xung quanh nhất thời không biết nên làm gì cho phải, Hoàng Trung quát:
- Người nào bỏ vũ khí miễn tội chết, người nào ngoan cố chống lại, giết.
Nói xong năm trăm quân sĩ theo y cùng giơ vũ khí lên hô lớn:
- Giết!
- Trương Tiện kia dung túng tham quan làm hại dân chúng, lại vì ham muốn cá nhân động tới binh đao đưa dân chúng thành Lâm Tương vào chỗ lầm than, chúng ta vì cớ gì phải dốc sức cho y?
Hoàng Trung bổ nhiệm binh lính khi trước buông vũ khí vào đám sĩ tốt, ngay lập tức binh sĩ liên tiếp hạ vũ khí, tướng lãnh thủ thành thấy như vậy trong lòng thầm than:
- Xong rồi!
Âm thầm cầu nguyện Lưu Kỳ có thể giết chết Trương Tiện bằng không y khó thoát khỏi cái chết.
Hoàng Trung thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị chỉ huy bọn họ chợt ngoài cửa thành truyền tới tiếng vang, xuất hiện trước mắt chính là Phi Hổ Vệ một thân khôi giáp màu trắng, Vương Nghị lướt quanh bốn phía nhìn vào binh sĩ bên cạnh Hoàng Trung nói:
- Hoàng Tướng Quân, những người này tạm thời giao cho ngài.
Nói xong dẫn theo Phi Hổ Vệ tiến vào trong thành, tám trăm Cẩm Phàm Tặc theo sát sau đó. Tiếp đến là binh mã dưới sự chỉ huy của Lữ Giới và Chu Thương nhất thời gầm rú khắp nơi trong thành.
Cửa bắc.
Trương Tiện nghe tiếng gầm rú nổi lên khắp nơi, đã sớm lệnh binh lính thủ thành sẵn sàng nghênh đón quân địch, chỉ cần nhìn thấy đại quân Lưu Kỳ liền tập kích khiến bọn họ bị tổn hại nặng, chỉ là y đợi hồi lâu dưới chân thành lại đột nhiên không có tiếng động. Trương Tiện lúc này mệnh lệnh binh lính đốt đuốc chiếu xuống, mới phát hiện dưới thành trống trơn, vẻn vẹn chỉ lưu lại một đống khí cụ lộn xộn.
Trương Tiện lập tức biết mình bị lừa, thầm hô không ổn, chợt nghe cửa nam vang lên tiếng chém giết rầm rộ. Một binh mã lảo đảo chạy tới trước mặt Trương Tiện nói:
- Đại nhân, đại quân Lưu Kỳ vào thành.
Trương Tiện tóm lấy người này hỏi:
- Đại quân Lưu Kỳ làm thế nào vào thành? Là ai mở cửa để bọn họ vào thành?
Gã sĩ tốt lắc đầu nói:
- Ta không biết.
Còn chưa nói xong đã bị Trương Tiện đẩy ra ngoài.
Trương Tiện nghe thấy tiếng gào thét bên trong thành, liền biết mình đã chậm trễ, đại quân Lưu Kỳ tuy số lượng ít, nhưng bọn họ đều là binh sĩ tinh nhuệ, cũng không biết cần bao nhiêu binh mã để có thể ngăn cản bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận