Tam Quốc Tranh Phong

Chương 25

Trong phòng có hai người già dường như là một đôi vợ chồng, đang bị buộc trên cây cột trong phòng, miệng bị bịt vải, rên rĩ không thành tiếng. Hai người nhìn thấy Trương Lăng tiến vào, đều trừng mắt nhìn Trương Lăng, dường như có thâm cừu đại hận.
Sắc mặt Trương Lăng vẫn không chút biến đổi, từng bước tiêu sái đến trước người hai người, nhìn hai người nói:
- Đáng tiếc ánh mắt không thể giết người.
Nói xong hai dòng máu tươi từ trên người đôi vợ chồng gì phụt ra, tinh quang trong mắt hai người dần dần mờ nhạt, chết cũng không nhắm mắt.
Trương Lăng đứng dậy rời đi, khuôn mặt vẫn lạnh như băng.
. . . . .
Phía tây bắc thành Tương Dương, là nơi hoàn toàn trái ngược so với thành Tương Dương, nơi nay khá hoang vu, thậm chí có thể nói là vùng đất hoang, bởi vì nơi này là ngục giam thành Tương Dương, những người có năng lực đã sớm bị điều khỏi nơi này, chỉ còn lưu lại chút người miễn cưỡng có thể ăn cháo cầm hơi không có sức lực.
Gió hôm nay tựa hồ rất mạnh, bốn ngục tốt bên ngoài ngục giam đều mặc áo cao cổ, toàn bộ đều co minh trong quần áo ấm, y hi còn có thể nhìn thấy bọn họ run lẩy bẩy.
- Lão đại không bằng chúng ta đi vào thôi, dù sao cũng không có ai đến, bên ngoài lạnh như thế, đứng đây chịu gió rét hành hạ sao?
Nghe giọng nói người trẻ tuổi này nhiều nhất chỉ khoảng hai mươi tuổi.
- Vớ vẩn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu bên trên đến kiểm tra, chúng ta đều mất bát cơm, Cẩu Đản ngươi không muốn làm thì sớm cút đi, đừng để liên lụy tới chúng ta.
Một người trung niên hơn bốn tuổi nói.
- Lão đại, chớ trách Cẩu Đản, lúc này chẳng phải nghĩ tốt cho lão đại sao? Thấy các huynh đệ đứng đây chịu rét, còn bọn ở bên trong ăn uống, quá mức bất công, không bằng chúng ta đi vào một chút rồi trở ra, nghỉ ngơi một chút cũng không việc gì.
Có một gã trẻ tuổi nói.
- Chuyện này có chút không hợp quy củ?
Nam tử trung niên do dự nói.
- Lão đại, Trương Khôi nói không sai, chỉ vào một chút cũng không việc gì.
Một người khác thấy nam tử trung niên có chút động tâm liền ở bên đệm lời.
- Được, chỉ là chúng ta chỉ có thể thay phiên vào nghỉ ngơi thôi. Ta và Cẩu Đản vào nghỉ ngơi trước. Trương Khôi, ngươi và Lý Chế ở bên ngoài canh gác, một lúc sau chúng ta sẽ thay phiên các ngươi.Nam tử trung niên nói xong liền cùng Cẩu Đản đi vào ngục giam.
- Lão đại, ta muốn đi vệ sinh, ngươi đi vào trước đi.
Vừa mới đi được nửa đường, Cẩu Đản nói với nam tử trung niên.
- Ngươi đi nhanh về nhanh, trên đường hãy cẩn thận.
Nam tử trung niên dặn dò nói.
- Không sao, ta đi một tý sẽ trở về.
Cẩu Đản nói liền chạy ra ngoài.
Ngoài ngục giam.
- Khôi ca, ca nói vì cớ gì lão đại đối tốt với Cẩu Đản như vậy?
Lý Chế hỏi.
- Ai biết được? Chỉ là nghe người ta đồn đại Cẩu Đản có một lần cứu mạng lão đại, cũng không biết phải vậy hay không? Dù sao gần đây lão đại rất quan tâm đối với Cẩu Đản.
Trương Khôi nói.
- Không thể nào, Cẩu Đan như vậy sao có thể cứu mạng đại ca?
Lý Chế ngạc nhiên nói.
- Ta cũng không biết, dù sao người ta nói vậy thì ai biết thiệt giả. Aizzz, thời tiết quỷ quái này thực làm cho người ta chịu không nổi.
Nói xong y nắm chặt quần áo.
Hai người trò chuyện qua lại, không hề chú ý tới bóng đen từ bốn phía đang tới gần bọn họ.
Trong đêm tối, một đoàn người hắc y ẩn nấp trong đêm tối và gió lạnh từ từ tới gần ngục giam.
Rắc rắc. Một tiếng vang nhỏ vang lên. Tất cả đám người hắc y đều kề sát trên mặt đất không nhúc nhích, nhìn qua đêm tối tựa như những tảng đá.
- Thanh âm gì vậy?
Lý Chế kinh sợ nói. Y nhô đầu xem xét xung quay, lại không phát hiện thấy cái gì.
- Tiều Bả ngươi sợ tới thế cơ ah, chỉ là tiếng gió thôi.
Trương Khôi cũng nhô đầu ra nói.
- Chính là ta vừa nãy rõ ràng nghe thấy tiếng vang.
Lý Chế nói.
- Được rồi, được rồi, đừng nghi thần nghi quỷ nữa.
Trương Khôi trách cứ nói.
Ngay khi hai người chuẩn bị rụt đầu lại, bỗng nhiên có hai đạo hàn quan hiện lên, đợi khi thấy rõ thì hai thanh đao ngắn đã cắm vào cuống họng bọn họ. Chính là chuôi thanh đao ngắn vẫn còn rung động rất nhỏ. Trong mắt hai người lóe ra tia khó tin, thân thể từ từ nghiêng về một phía, tiếp đến có hai gã mặc hắc y tiên lên. Hai gã hắc y rút thanh đao ngắn ra, sau đó lay lay thân thể hai người, mới cẩn thận đi vào ngục giam.
Một khắc sau, gã hắc y mang theo Trương Duyệt hôn mê rời khỏi ngục giam, vào lúc này không phát sinh tiếng động gì.
- Rắm chó, vì sao xui xẻo như vậy? Tổ tiên ta có phải làm chuyện gì thương thiên hại lý hay không mà khiến ta chịu khổ như vậy?
Cẩu Đản vừa mắng vừa đi tới ngục giam, chỉ là trên người dính đầy phân.
- Hai người này thật lười biếng, nhất định phải nói cho lão đại trừng trị bọn họ thật nặng.
Cẩu Đản thấy hai người Trương Khôi không canh gác, liền hung hăng nói.
- Ai u.
Cẩu Đản vấp chân vào vật gì đó, lúc này té ngã trên mặt đất.
- Aaa!
Khi Cẩu Đản thấy rõ thứ khiến y trượt gã chính là Lý Chế, y liền kinh sợ hô lớn, chạy nhanh như điên:
- Lý Chế, ngươi đừng làm ta sợ, ta sẽ báo với lão đại để lão đại mạnh tay trừng trị ngươi.
Thấy Lý Chế hồi lâu không phản ứng, Cẩu Đản mới nghiêng người chân nam đá chân chiêu chạy tới bên cạnh Lý Chế, nhìn thấy trên cổ Lý Chế có vết thương, lại hoảng hốt hét lớn.
Sau hồi lâu Cẩu Đản mới bình tĩnh lại.
- Lão đại, lão đại. . .
Cẩu Đản vừa gọi vừa chạy như phát điên trong ngục giam. Cẩu Đản trong ngục giam vừa gọi vừa tìm, trên mặt còn mang theo một tia mê man và bất lực.
Phạm nhân trong ngục giam đều bị tiếng gọi của Cẩu Đản làm bừng tỉnh, đầu ghé vào song ngục nhìn Cẩu Đản đang vừa gọi vừa chạy loạn.
Cẩu Đản lật một thi thể lạnh như băng lên, trong mắt mang theo một tia hi vọng, một chút thấp thỏm và một tia tuyệt vọng. Khối thi thể được mở ra, nhìn đó là đồng bạn ngày xưa, Cẩu Đản giống như không biết, vẫn gọi:
- Lão đại, lão đại. . .
Thi thể được mở ra càng lúc càng rõ, thanh âm của Cẩu Đản càng lúc càng nhỏ lại, tia hi vọng trong mắt cũng càng lúc càng mờ nhạt. Chính là một chút hi vọng cuối cùng thúc giục y tiến về phía trước, lật khối thi thể lên.
Trong một góc sáng sủa, một cổ thi thể nằm lẳng lặng một chỗ còn chưa cởi bỏ chiếc áo vải thô màu xám tro trên người, tóc tai hỗn độn còn vướng vài gốc cỏ dại, đao trong tay còn chưa buông xuống, mắt trợn tròn, ánh mắt còn sót lại một tia bất ngờ.
Khi Cẩu Đản nhìn thấy khối thi thể này, Cẩu Đản dừng bước, từng bước tiến đến khối thi thể, mỗi bước đi đều khẽ gọi một tiếng " Lão đại" . Giống như sợ người tỉnh dậy khỏi giấc ngủ.
Cẩu Đản cứ như vậy bước từng bước tiến gần về phía thi thể, nhưng cước bộ của Cẩu Đản lại càng lúc càng chậm, giọng nói cũng càng nhỏ lại. Tia hy vọng trong mắt y cũng mờ nhạt dần.
Cuối cùng, Cẩu Đản nhẹ nhàng ôm lấy thi thể lão đại, gào khóc vài tiếng. Nhưng lão đại cũng không thể trả lời, tia hy vọng cuối cùng trong mắt Cẩu Đản cũng hoàn toàn biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận