Tam Quốc Tranh Phong

Chương 89

Y từng là sơn tặc, nếu đám người Tô Phi bị bắt giữ y cũng sẽ đi cứu, nhưng Từ Thịnh này y chưa từng gặp mặt, còn không rõ Từ Thịnh có thể bỏ lại Nhị đương gia thủ vững trên núi hoặc là lặng lẽ rời đi hay không?
Lưu Kỳ lắc đầu nói:
- Ta không biết, chỉ là người kia trung thành với Từ Thịnh như vậy có lẽ Từ Thịnh là một hảo hán, sẽ không bỏ mặc huynh đệ của mình.
Từ Thịnh nếu có thể xếp vào mười hai hổ tướng Giang Đông, như vậy phẩm chất của người này sẽ không tồi chút nào. Chỉ có điều Lưu Kỳ cũng không dám khẳng định vì thế hắn muốn thử một lần, thành hay bại hắn cũng không tổn thất gì.
Chỉ là hắn đã hạ quyết tâm, nếu Từ Thịnh thực sự xuống núi cứu gian tế hắn sẽ thu phục Từ Thịnh, nếu như Từ Thịnh dẫn huynh đệ bỏ chốn không để ý tới tên gian tế kia hắn cũng không muốn thu phục Từ Thịnh. Người như vậy giữ bên người trăm hại không có một lợi.
Ba người Lưu Kỳ lẳng lặng đứng bên bờ sông, còn hơn nghìn kỵ binh nấp ở hai bên bờ sông chỉ cần Lưu Kỳ ra lệnh một tiếng sẽ tùy thời xuất hiện bao vây Từ Thịnh. Trong đám cỏ dại quanh bờ sông còn cất giấu cung tiễn và nỏ tiễn trong đó.
Vương Nghị lặng lẽ chờ đợi đột nhiên đôi tai khẽ nhúc nhích, tỉ mỉ lắng nghe thanh âm phát ra từ dòng nước, không lâu sau y đã nghe được thanh âm trong dòng nước rất hỗn loạn. Lập tức đi lên phía trước, nhỏ giọng nói với Lưu Kỳ:
- Đến đây.
Lưu Kỳ chấn động, sắc mặt tràn đầy mong chờ nhìn dòng sông.
Rào rào rào. . . Tiếng dòng nước hỗn loạn đập vào nhau càng lúc càng vang lớn, sĩ tốt hai bên bờ đều chấn hưng tinh thần, gắt gao nhìn dòng sông.
Xoạt xoạt một tiếng vang nhỏ, một cái mái chèo đẩy cỏ lau che phía trước bè trúc ra làm lộ bè trúc, trên bè trúc có hơn mười người đứng, người đứng đầu chính là Từ Thịnh. Phía sau còn có hơn mười người cất giấu bè trúc sau đó theo sát phía sau Từ Thịnh.
Lưu Kỳ lẳng lặng nhìn đám người Từ Thịnh cất giấu bè trúc rồi ra khỏi đám cỏ lau, xuất hiện trên bờ sông. Lưu Kỳ mới đẩy cành cây trước ra xuất hiện trên bờ sông, nói với Từ Thịnh:
- Từ Thịnh núi Thanh Mộc xuất quỷ nhập thần, gặp mặt thật không dễ dàng.
Thanh âm sang sảng vang vọng khắp toàn trường, trên mặt sông thật lâu mới vọng lại, khiến cho Từ Thịnh vừa xuống núi liền dừng lại. Từ Thịnh quay đầu nhìn về phía Lưu Kỳ nói:
- Các hạ là ai, vì sao chặn đường ta?
Nói xong xem xét tình hình xung quanh, muốn tìm địch nhân ẩn nấp xung quanh.
Lưu Kỳ vỗ vỗ tay nói:
- Từ Đại đương gia quả nhiên bất phàm, lúc này vẫn có thể trấn tĩnh.
Theo tiếng vỗ tay vang lên, binh sĩ ẩn nấp quanh bờ lập tức đứng dậy, cung tiễn và nỏ tiễn trong tay giơ cao chĩa về phía Từ Thịnh. Chỉ cần Lưu Kỳ ra lệnh một tiếng, có thể bắn chết toàn bộ chín trăm sơn tặc dưới trướng Từ Thịnh.
Từ Thịnh nhìn binh mã xung quanh, biết mình hôm nay trốn không thoát, nhìn Lưu Kỳ nói:
- Ngươi chính là phó tướng lần này tới đây muốn bao vây diệt trừ ta?
Lưu Kỳ gật gật đầu lại lắc đầu.
Từ Thịnh có chút nghi hoặc, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt mà thoáng liếc nhìn binh mã xung quanh, nói:
- Các hạ có chuyện gì cứ nói.
Lưu Kỳ cười nói:
- Sao ngươi biết ta tìm ngươi có việc?
Từ Thịnh cười khổ nói:
- Nếu không có việc gì ngươi đã sớm mệnh lệnh binh sĩ bắn tên, cần gì phải nói nhiều với ta như vậy.
Lưu Kỳ gật gật đầu nói:
- Ngươi muốn tới cứu người?
Từ Thịnh nói:
- Đúng vậy.
Lưu Kỳ cười cười nói:
- Chỉ là người này hiện tại đã chết trong tay ta, hơn nữa tính mạng của người cũng nằm trong tay ta. Ngươi làm sao có thể cứu người?
Thoáng liếc nhìn Từ Thịnh, Lưu Kỳ tiếp tục nói:
- Ta cũng không gạt ngươi, ta lần này đến đây chính là hy vọng ngươi có thể dốc sức cho ta. Hiện tại ngươi có hai con đường, thứ nhất ngoan ngoãn theo ta tự nhiên ta sẽ tha cho ngươi và thuộc hạ.
Nói đến đây Lưu Kỳ dừng lại một chút, thấy sắc mặt Từ Thịnh lộ rõ vẻ không cam chịu, liền chỉ về phía Cam Ninh nói:
- Thứ hai, ngươi đánh với y một trận. Nếu ngươi đánh thắng ta sẽ tha cho ngươi và thuộc hạ của ngươi, nếu thua ngươi và thuộc hạ của ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta.
Từ Thịnh nghe xong Lưu Kỳ nói, sắc mặt trầm xuống, thoáng nghĩ hai con đường không có gì khác biệt nhưng chọn con đường thứ nhất y có chút không cam lòng, mà chọn con đường thứ hai vận mệnh người phía sau đều dồn lên người y, y thành hay bại trực tiếp quyết định vận mệnh những người phía sau. Hai con đường này khiến y nhất thời khó có thể lựa chọn.
- Đại đương gia, mệnh của chúng ta là của Đại đương gia, Đại đương gia không cần lo lắng cho chúng ta.
- Đúng vậy, Đại đương gia mặc kệ thế nào đi nữa chúng ta đều muốn theo Đại đương gia, Đại đương gia bảo chúng ta đi đâu chúng ta đi đấy.
. . . . .
Đám sơn tặc thấy Từ Thịnh không nói gì, liền biết suy nghĩ trong lòng y, vì thế đều khuyên nhủ. Cũng là bọn họ rất tín phục Từ Thịnh.
Nghe đám sơn tặc phía sau nói, Từ Thịnh không chút do dựu rút bảo kiếm ra nói với Cam Ninh:
- Xin chỉ giáo!
Cam Ninh cũng từ phía sau lấy ra đơn kích chỉ vào Từ Thịnh nói:
- Ngươi rất khá, đáng để đại công tử tốn công thu phục ngươi.
Hai người lên bờ cách đó không xa, âm thầm phát lực.
Từ Thịnh vung kiếm đâm thẳng vào hai mắt Cam Ninh, Cam Ninh mỉm cười tiện tay vung kích ngăn cản kiếm, thuận thế đánh về phía ngực Từ Thịnh. Dưới ánh lửa mờ ảo mắt thấy sẽ đâm trúng ngực Từ Thịnh, nếu kích này thực sự đâm trúng e là Từ Thịnh không sống nổi. Từ Thịnh nhìn đơn kích đâm về phía tim mình, vội vàng xua tan lòng khinh thường chuyên tâm đối địch, kiếm phong vừa chuyển liền bổ về phía cổ Cam Ninh, vào lúc này đánh với Cam Ninh thực sự là lưỡng bại câu thương.
Trong mắt Cam Ninh lóe lên tia tán thưởng, nghiêng người tránh né, áp sát Từ Thịnh. Cam Ninh chỉ huy Cẩm Phàm Tặc rong ruổi bên ngoài võ nghệ tự nhiên không phải bàn, còn Từ Thịnh tương lai cùng với Cam Ninh liệt trong danh sách mười hai hổ tướng Giang Đông đương nhiên không phải nhân vật tầm thường, hai người lúc này giao chiến khó phân thắng bại. Cho tới hiệp ba mươi, Cam Ninh nắm được cơ hội thân thể tiến về phía trước, một tay nắm lấy cổ tay Từ Thịnh, tay kia cầm đơn kịch chĩa vào ngực Từ Thịnh.
Từ Thịnh thấy đơn kích dính ở ngực mình, cười khổ nói:
- Ta thua.
Cam Ninh thu đơn kích, vỗ vai Từ Thịnh nói:
- Ngươi cũng không tồi, người trẻ tuổi như ngươi có thể đánh với ta thời gian dài như vậy cũng chỉ có ngươi mà thôi.
Cam Ninh rất xem trọng thanh niên cũng xuất thân sơn tặc này, Từ Thịnh này chỉ mười bảy mười tám tuổi có thể chống đỡ đơn kích trong tay y thời gian dài như vậy, sau này vượt qua y cũng không phải không có khả năng.
Từ Thịnh đi tới bên cạnh Lưu Kỳ nói:
- Mạng Từ Thịnh ta từ giờ là của ngươi.
Lưu Kỳ gật gật đầu cười nói:
- Ha ha, ngươi yên tâm tương lai ngươi sẽ không phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay.
Từ Thịnh đứng ở bên không nói gì, Lưu Kỳ cũng lơ đễnh để Từ Thịnh điểm sơn tặc đi theo bọn họ tiến về núi Thanh Mộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận