Tam Quốc Tranh Phong

Chương 399

- Sát.
- Sát.
... ... ... ...
Lại thêm nửa canh giờ nữa, sĩ tốt Giang Đông chỉ còn lại năm nghìn binh mã, mà hồ Bà Dương đã càng ngày càng gần.
- Tới hồ Bà Dương rồi, mọi người mau nhảy xuống.
Một ga tiểu tướng vui mừng nói, nói xong tên sĩ tốt đã nhảy vào trong nước, nơi này dòng nước đã cực kỳ bình ổn.
Bùm! Bùm! ... ... ...
Từng tên sĩ tốt Giang Đông nhảy xuống nước, biến mất không thấy gì nữa, sĩ tốt Giang Đông này tuy không phải là thủy quân nhưng cũng tinh thông kỹ năng bơi lội, nhảy xuống hồ phập phồng vài cái đã biến mất không thấy gì nữa.
- Đáng tiếc, năm nghìn binh mã này là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cứ như vậy chạy thoát thật không cam lòng.
Văn Sính lắc đầu thở dài nói.
Trong hồ Bà Dương có nhiều nơi thủy quân Kinh Châu không quen, hơn nữa cung tiễn của thủy quân đã tiêu hao hết, chiến lực của thủy quân đã giảm đi, bởi vậy Cam Ninh chỉ vòng vo vài vòng ở vùng lân cận rồi rời đi, mà Phi Long Quân cũng theo đường cũ trở về dọn dẹp chiến trường.
Cách Bành Trạch chưa đến mười dặm, tám ngàn Phi Hổ Quân dưới sự chỉ huy của Vương Uy xuất phát đi về Bành Trạch, sau khi mười ngàn Phi Hổ Quân rời khỏi đại doanh Giang Đông cũng chạy tới bờ sông, vận chuyển số tàu chiến hạm đi tới bờ bên ki.
Tám ngàn Phi Hổ Quân đi đường suốt đêm gần hai canh giờ để chạy tới Bành Trạch, Bành Trạch chính là mục tiêu của Phi Hổ Quân.
Mà cách Phi Hổ Quân hơn mười dặm tại huyện Hồ Khẩu, Triệu Vân dẫn theo hai ngàn Phi Long Vệ và hai ngàn Phi Hổ Quân chạy tới huyện Hồ Khẩu, nơi này cũng là mục tiêu mà đám người Gia Cát Lượng đã bàn định.
Huyện Bành Trạch và huyện Hồ Khẩu đều thuộc về Giang Đông, chiếm lĩnh hai nơi này chính là dễ dành chia quân ra đề phối hợp không đến nỗi một mình huyện Bành Trạch đơn độc chiến đấu .
Lúc này đại quân Giang Đông tổn thất thảm trọng, lương thảo và đồ quân nhu không đủ cung ứng đúng là thời cơ để chiếm lĩnh Bành Trạch và Hồ Khẩu, bằng không đợi đến khi Giang Đông có thời gian hồi phục, nếu muốn chiếm lĩnh hai nơi này chỉ sợ sẽ gặp khó khăn.
Lúc này đại quân không rút ra được nhân sự nên Phi Hổ Quân chiếm lĩnh Bành Trạch và huyện Hồ Khẩu có thể nói là dễ dàng.
Quả nhiên huyện ủy huyện Bành Trạch và Hồ Khẩu nhìn thấy Phi Hổ Quân đến tấn công lập tức ra khỏi thành đầu hàng, hai huyện ủy đều là người thức thời, với binh lính hiện tại bên trong huyện căn bản không thể ngăn được Phi Hổ Quân tinh nhuệ, một khi đã như vậy còn không bằng sớm hiến thành nói không chừng sẽ không bị liên lụy gì.
Đối với phản ứng của hai huyện ủy, Triệu Vân và Vương Uy cũng không cảm thấy bất ngờ, trong thời loạn thế vẫn luôn phát sinh ra chuyện như vậy, nay đầu hàng mai đầu hàng, mấu chốt là muốn xem thực lực ra sao, nếu như là thực lực của ngươi hùng mạnh thì người khác cũng không dám phản bội.
Có sự phối hợp của hai huyện ủy, Triệu Vân và Vương Uy cũng không mất nhiều thời gian để thu thành, đầu tiên là tạm giam binh mã bên trong thành, sau đó là giới nghiêm toàn thành và cấm đi lại ban đêm. Từng tên Phi Hổ Quân ra khỏi thành tìm hiểu tin tức , đại bộ phần Phi Hổ Quân dưới sự chỉ huy của Vương Uy xây dựng cải tạo thiết kế phòng ngự, nơi ngày dù sao cũng là Giang Đông, một khi đại quân Giang Đông kịp phản ứng, triệu tập đại quân tiến đến thì Phi Hổ Quân rất có thể sẽ chịu thiệt, mà thiết kế phòng ngự có thể ngăn cản đại quân Giang Đông tiến công.
Cùng lúc đó phần lớn các thế gia trong thành đều ầm thầm bị giám thị, đám thế gia đó đều là một đám bom hẹn giờ, nói không chừng ngày mai đại quân Giang Đông tiến đến những người này sẽ làm nội ứng tiếp ứng đại quân Giang Đông, điểm này Vương Uy không thể không phòng.
Sau khi công chiếm Bành Trạch và Hồ kHẩu, quân tiên phong của đại quân Kinh Châu rốt cuộc cũng dừng lại.
Qua chạy trốn mấy canh giờ, Tôn Sách dẫn năm vạn đại quân chạy tới huyện Quảng Xương một huyện của Quận Lư Giang, lúc đầu Tôn Sách muốn dẫn binh mã chạy tới huyện Bành Trạch tuy nhiên Bành Trạch lại một huyện quá nhỏ, thật sự không đủ cho năm vạn đại quân, hơn nữa mặc dù huyện Quảng Xương lớn hơn nhưng cũng không đủ cho năm vạn đại quân, bởi vậy Tôn Sách chỉ có thể sắp xếp cho năm vạn đại quân ở ngoài thành, chính mình mang theo một bộ phận binh mã vào trong thành nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Tôn Sách đến huyện ủy huyện Quảng Xương không dám giấu diếm đem tất cả lương thảo trong thành cung ứng cho đại quân, nhưng cho dù như vậy cũng không đủ cho năm vạn đại quân sử dụng, rơi vào đường cùng Huyện ủy cũng chỉ có thể trưng lương thực từ các phú hộ trong thành, tuy rằng những phú hộ này chỉ thiếu mức oán hận nhưng hiện giờ đại quân Tôn Sách đang ở ngoài thành nếu để cho Tôn Sách nổi giận, nói không chừng gia tộc cũng sẽ gặp họa theo, bởi vậy các thế gia phú hộ trong thành đều xuất lương thảo ra để trấn an đại quân, lúc này các thế gia phú hộ trong thành ai cũng nhìn ra binh mã Giang Đông bị thất bại, lúc này không ai dám chọc giận Tôn Sách.
Trong huyện phủ, đám người Tôn Sách tề tụ một chỗ, huyện ủy huyện Quảng Xương lập tức chạy ra ngoài đại điện, vẻ mặt lo lắng nhìn vào trong.
- Có tin tức gì của Từ Nghĩa không ?
Tôn Sách nhắm mắt lại, không ai nhìn ra được tâm tư của hắn.
- Trinh sát đã có tin tức truyền đến, lúc đại quân lui lại không lâu, Thái Sử tướng quân liễn dẫn đầu ba vạn binh mã phá vây phía nam, mà Kinh Châu Phi Long Quân và thủy quân Kinh Châu đã truy kích sát ở phía sau, sau đó liền mất đi tin tức .
Trương Hoành nhìn Tôn Sách thận trọng nói, tuy hắn không nói rõ nhưng trong lòng đối với Thái Sử Từ cũng không ôm nhiều hi vọng.
Chưa nói tới chuyện Phi Long Quân có thể đánh thương nặng đại quân Giang Đông, thì mấy vạn thủy quân Kinh Châu cũng áp cho mấy vạn binh mã của Giang Đông thở cũng không được.
- Nói vậy thì Tử Nghĩa dữ nhiều lành ít?
Tôn Sách đột nhiên mở to mắt nhìn mọi người trầm giọng nói.
Nghe được hàn ý trong giọng nói của Tôn Sách, trên đại điện mọi người đều trầm mặc, lúc này ai cũng nhìn ra được Thái Sử Từ đang ở hoàn cảnh xấu, hơn nữa cũng không có bất kỳ ưu thế nào đáng nói, đối mặt hai mặt giáp công của Kinh Châu Phi Long Quân và Kinh Châu thủy quân thì khả năng Thái Sử Từ còn sống là rất nhỏ.
- Chủ công, Tử Nghĩa trí mưu và võ nghệ đều không tầm thường, cho dù không ngăn cản nổi Phi Long Quân nhưng bảo vệ tính mạng cũng không phải là không được, lúc này chủ công lập tức phái người tới tiếp ứng, nói không chừng còn có hi vọng.
Thấy mọi người không nói lời nào Chu Du thở dài nói .
Tuy hắn không thân cận với Thái Sử Từ như với Tôn Sách nhưng cũng coi như là bạn tốt, hiện tại Thái Sử Từ sống chết chưa rõ trong lòng Chu Du cũng nặng trĩu.
- Ha ha , thật nực cười, ta vẫn cho rằng mấy vạn đại quân Giang Đông có thể dễ dàng đánh hạ Kinh Châu, không ngờ một cái Giang Hạ nho nhỏ cũng chưa thể đánh hạ, tổn binh hao tướng bị đại bại mà quay về, thật mất mặt, nếu Tử Nghĩa không ngăn cản phía sau nói không chừng năm vạn binh mã này cũng phải ở lại Kinh Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận