Tam Quốc Tranh Phong

Chương 324

- Đúng vậy, Ngụy Diên này rõ ràng muốn tướng quân ra khỏi doanh nghênh chiến, tướng quân tuyệt đối không thể mắc mưu nha.
- Chẳng lẽ cứ để cho tên Ngụy Diên đánh đến hay sao?
Hứa Chử phẫn nộ.
- Tướng quân chỉ cần bảo vệ tốt đại doanh thì tên Ngụy Diên sẽ không dám đánh vào.
- Đúng thế, Ngụy Diên chỉ có ba nghìn đại quân, mà trong đại doanh ta có năm nghìn binh mã, Ngụy Diên kia sao dám tấn công đại doanh chứ.
Thấy hơn mười tiểu tướng đều khuyên can, Hứa Chử bất đắc dĩ đành phải quay lại đại doanh trong đầu buồn bực ngồi xuống. Lúc này mọi người ngoài trướng vải mới thở phào.Trước khi đi Tuân Văn Nhược đã hạ tử mệnh với họ, bất kể như thế nào cũng không thể để Hứa Chử rời khỏi đại doanh.
Bên ngoài đại doanh ba nghìn binh mã chờ xuất phát, chỉ cần đại quân của Hứa Chử ra khỏi đại doanh thì sẽ lập tức rút về trong thành. Không ngờ chờ suốt một khắc đồng hồ trong đại doanh vẫn im lìm.
Ngụy Diên cau mày nhìn đại doanh im lìm cách đó không xa quát với binh lính phía sau:
- Ba người các ngươi, mỗi người mang hai trăm sĩ tốt, phân đến các góc đông, nam, tây cách mỗi nửa canh giờ thì kêu giết một lần. Nếu sau hai canh giờ Hứa Chử còn không ra khỏi doanh, vậy thì lập tức tấn công đại doanh.
- Vâng.
Ba người mỗi người mang theo hai trăm người rời khỏi.
Theo tiếng hò hét chém giết bên ngoài doanh trại giảm dần, binh lính trong đại doanh cũng dần dần bình ổn lại, mà ngay cả hơn mười tiểu tướng thần kinh căng thẳng lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, đều tự quay về trướng. Mà Hứa Chử lúc này cũng quay lại trong trướng nằm ngủ.
‘Tùng tùng tùng tùng…”
‘Giết, giết, giết, giết…”
Sau nửa canh giờ, thanh âm hò hét kêu giết lại vang lên rung trời, hơn nữa còn khác với lần trước là tứ phía đều vang dội những tiếng hò hét, quân doanh đã bình ổn lại lúc này lại sôi trào lên. Hứa Chử trong đại trướng trung quân cầm trường đao lên vọt ra ngoài, đôi mắt chuông đồng nhìn quanh bốn phía, đề phòng nhìn đại doanh.
Cùng lúc đó, hơn mười tên tiểu tướng vừa rồi đã rời khỏi cũng đều chạy tới, nhìn thấy Hứa Chử thì cùng bước lên bao vây bảo vệ Hứa Chử, chỉ sợ Hứa Chử kích động mang binh giết ra ngoài sẽ trúng kế sách của Ngụy Diên.
Hứa Chử nhìn động tác của hơn mười tiểu tướng, trong lòng tức giận, tuy nhiên lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Văn Nhược, tay cầm chặt trường đao nhìn chằm chằm bên ngoài cửa doanh. Hơn mười tiểu tướng thấy Hứa Chử không nói lời nào cũng không vây quanh Hứa Chử nữa.
Qua một khắc đồng hồ tiếng hò reo giảm dần, sau đó thì biến mất, tướng sĩ trong đại doanh đang run rẩy lại thở phào nhẹ nhõm.
- Hừ, nếu tên Nguỵ Diên kia cứ như thế thì ta nghỉ ngơi thế nào đây? Đợi lúc hừng đông, chỉ sợ binh lính trong đại doanh không đứng dậy nổi nữa.
Hứa Chử hừ lạnh một tiếng lạnh lùng nhìn mọi người, nói.
- Khà khà, Hứa tướng quân không cần lo lắng, chỉ cần chịu đựng qua đêm nay, ta nghĩ sáng sớm ngày mai khi quân sư đánh hạ được Niết Dương rồi, đến lúc đó đại quân Nguỵ Diên tự nhiên sẽ sụp đổ.
Một tiểu tướng đứng bên cạnh lúng túng nói.
Hiện giờ cũng không ai biết đó có phải kế sách của Nguỵ Diên hay không, nếu tuỳ tiện lao ra ngoài đại doanh trúng mai phục của Nguỵ Diên, vậy không những tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, đến lúc Tuân Văn Nhược quay về sẽ bị trách phạt. Cứ ở lại canh giữ trong đại doanh là an toàn nhất.
- Hừ.
Hứa Chử hừ lạnh một tiếng xoay người trở lại trong đại trướng tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng lần này lại chùm chăn thật kín lên đầu.
Những người khác thấy Hứa Chử như thế, cũng lắc đầu xoay người rời khỏi.
Cứ như thế cách nửa canh giờ bốn phía đại doanh lại vang vọng tiếng kêu chém giết, vài tiểu tướng và Hứa Chử lúc đầu còn ra quan sát, nhưng sau khi thấy không có động tĩnh gì, mọi người cũng chẳng quan tâm đến nữa. Tận đến hai canh giờ sau khi tiếng kêu giết lại vang lên, từ Hứa Chử đến sĩ tốt trong đại doanh đều không có bất kỳ phản ứng gì.
Binh lính thủ hộ cửa doanh thậm chí ngay cả đầu cũng không nhấc lên, co mình lại tựa vào trên cửa doanh để ngủ.
Nguỵ Diên ở bên ngoài đại doanh nhìn đại doanh yên tĩnh, nụ cười lạnh trên mặt đã biến thành trào phúng, đại doanh này thật sự là một đám rác rưởi đúng như y dự đoán chỉ ngoại trừ Tuân Văn Nhược. Nếu Tuân Văn Nhược ở đây ắt sẽ không để mặc y làm như thế.
Tiếng kêu giết vừa rời dừng lại, Nguỵ Diên đưa tay giải phóng miệng ngựa, tung người lên ngựa, trường sóc trong tay nâng lên ánh mắt lạnh như băng, miệng quát lên lạnh lùng.
- Giết!
Theo tiếng quát lạnh lùng vang lên, Nguỵ Diên khống chế ngựa lao ra ngoài như mũi tên, hai ngàn binh mã phía sau cũng theo Ngụy Diên xông về hướng đại doanh.
“Phù”, “Phù”.
Hai mũi tên lông vũ phá không lao tới, binh lính thủ hộ đại doanh không kịp phản ứng, lập tức bị hai mũi tên đâm xuyên qua yết hầu.
‘Rầm, rầm.”
Một tiếng nổ lớn vang lên, cự mã chắn ngoài cửa doanh đã bị đổ sang một bên, đến lúc này binh lính trong đại doanh mới phản ứng, luống cuống cầm vũ khí lên, một mặt định xông lên ngăn cản đại quân Nguỵ Diên đã vọt vào trong cửa chính, một mặt la hét binh lính trong đại doanh.
Binh lính thưa thớt không chịu nổi một kích của đại quân Nguỵ Diên, thậm chí ngay cả ngăn cản đại quân Nguỵ Diên một chút cũng không thể, lập tức bị đại quân Nguỵ Diên chém giết hầu như không còn. Binh lính trong đại doanh vừa mới chạy ra nhìn thấy cảnh tượng đó lập tức quay đầu chạy vòng vào đại doanh.
Nguỵ Diên một mặt chỉ huy nhân mã xông tới, một mặt vung trường sóc trong tay, hễ là binh lính đụng phải Nguỵ Diên đều bị trường sóc trong tay Nguỵ Diên chém chết. Binh mã phía sau Nguỵ Diên vọt vào trong đại doanh, trong khoảng thời gian ngắn thế như chẻ tre đã vọt vào trong đại doanh.
Hứa Chử trong lều lớn trung quân nghe thanh âm hỗn loạn trong đại doanh lúc này cũng tỉnh lại, nghiêng tai nghe ngóng một hồi mới biết trong đại doanh đã xảy ra chuyện, vội nắm lấy trường đao lao ra khỏi lều lớn.
Vừa mới lao ra lều lớn, Hứa Chử lập tức nhìn thấy Nguỵ Diên đang vung trường sóc, binh lính bao vây Nguỵ Diên thậm chí chưa kịp phản ứng đã bị trường sóc trong tay Nguỵ Diên chém thành hai nửa, khôi giáp trên người binh lính thậm chí không có chút tác dụng nào dưới thanh trường sóc.
- Tiểu tặc to gan.
Nhìn thấy cảnh tượng như thế Hứa Chử chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xông thẳng lên đầu, không kịp triệu tập sĩ tốt vung đại đao trong tay lao tới phía Nguỵ Diên.
Lúc này hai mắt Hứa Chử đã đỏ ngầu. Hứa Chử chưa từng bị nghẹn khuất như hôm nay, y tựa như không có một thân cậy mạnh, không biết nên dùng như nào, đối với một loạt động tác của Nguỵ Diên căn bản cũng không biết làm như nào, chỉ trơ mắt nhìn Nguỵ Diên giết tiến vào đại doanh không hề bị phản kháng.
Hứa Chử gầm lên một tiếng trút hết toàn bộ nghẹn khuất trong lòng lên người Nguỵ Diên, lao vọt tới phía trước mặc kệ Nguỵ Diên đang xông tới, không tránh không né chém một đao vào con ngựa của Nguỵ Diên.
Trong loạn quân nếu Nguỵ Diên ngã xuống, rất có thể sẽ bị binh lính xung phong phía sau giẫm lên hoặc bị thương hoặc bị chết. Nguỵ Diên dĩ nhiên sẽ không thờ ơ, trường sóc trong tay đẩm tới đẩy trường đao của Hứa Chử ra, ngay sau đó đâm vào yết hầu của Hứa Chử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận