Tam Quốc Tranh Phong

Chương 355

Lỗ Túc nhìn thoáng qua Tôn Sách nói.
Nghe được lời nói của Lỗ Túc ánh mắt Tôn Sách ngưng tụ, trong ánh mắt lóe ra tia sáng, hai tay cũng nắm chặt lại. Nếu để cho thế lực Kinh Châu vượt qua Giang Đông, cuộc đời này không còn cơ hội báo thù nữa.
- Tử Kính yên tâm, lần này tất nhiên Giang Đông sẽ hạ Nhữ Nam, mà ngay cả phía nam Giao Châu cũng không bỏ qua.
Tôn Sách mở miệng nói.
- Ha ha, chủ công nói không sai, Giao Châu là láng giềng gần Giang Đông và Kinh Châu, một khi đánh hạ Giao Châu là có thể vây quanh Kinh Châu, đến lúc đó cho dù Giang Đông không phái binh đóng giữ, Kinh Châu cũng không dám làm càn.
Chu Du cười nói, kỳ thực y đã sớm muốn khuyên bảo Tôn Sách tấn công Giao Châu, chỉ có điều Giang Đông vừa mới bình định xong cần thời gian nghỉ ngơi và chỉnh đốn.
- Đúng vậy, đánh chiếm Giao Châu đích thực là một lựa chọn tốt, tuy nhiên trước mắt chủ công nên tập trung ở Nhữ Nam, Giao Châu nơi cực nam bất cứ lúc nào cũng có thể thu lấy, nhưng Nhữ Nam cũng chỉ có cơ hội duy nhất này, hi vọng chủ công không nên bỏ qua.
Lỗ Túc gật đầu nói.
- Tử Kính không cần lo lắng, Giao Châu trước mắt cứ từ từ, còn về phần Nhữ Nam lần này vạn không thể bỏ qua.
Tôn Sách khôi phục vẻ mặt tự tin nói.
.....................................
Trên cổng thành Giang Hạ, Văn Sính nhìn binh mã Giang Đông dần dần lui binh, trong lòng càng ngày càng nghi hoặc, Tôn Sách này tại sao vừa mới tấn công chưa đến hai canh giờ đã hạ lệnh lui binh. Lúc đầu Văn Sính còn tưởng rằng đây là âm mưu của Tôn Sách, nhưng Văn Sính ở trên cổng thành đợi một canh giờ cũng không thấy đại quân Giang Đông xuất hiện.
Lúc này Văn Sính mới xác nhận là đại quân Giang Đông thật sự rút lui, Văn Sính suy tính trước sau vẫn không hiểu được vì sao Tôn Sách lại làm như thế. Lắc đầu Văn Sính chỉ bảo sĩ tốt đề phòng, xuống thành đi về phủ Thái thú.
Vừa rồi lúc binh mã Giang Đông công thành, có hai chi binh mã rời khỏi, Văn Sính đem việc này phái người báo cho Gia Cát Lượng, ông muốn biết rốt cuộc hai chi binh mã này đã làm gì.
Mới đến cửa phủ Thái thú, Văn Sính liền đến gặp Truowgn Hổ và Trần Sinh.
- Tham kiến tướng quân.
Trương Hổ, Trần Sinh nhìn thấy Văn Sính vội vàng hành lễ nói.
- Hai người các ngươi sao lại cùng nhau tới đây?
Văn Sính hỏi.
- Khởi bẩm tướng quân, binh mã Giang Đông vừa rồi đột nhiên tập kích cửa bắc, mạt tướng phụng mệnh quân sư tới đây chi viện.
Trần Sinh khom người nói.
- Có bao nhiêu binh mã tập kích cửa bắc?
Văn Sính nói.
- Có năm nghìn binh mã.
Trương Hổ nói.
- Năm nghìn binh mã?
Văn Sính bừng tỉnh đại ngộ, trách không được hai chi binh mã đột nhiên rời khỏi, hóa ra là muốn đánh lén cửa bắc.
Ba người đi vào phủ Thái thú thì thấy Gia Cát Lượng ra đón, vừa rồi ba người đến phủ thái thú sớm đã có người đến báo cho Gia Cát Lượng rồi.
- Ba vị tướng quân khổ cực rồi.
Gia Cát Lượng chắp tay nói.
- Ha ha, xem ra quân sư đã biết rồi.
Văn Sính cười nói. Gia Cát Lượng đến Giang Hạ hơn mười ngày, mà hơn mười ngày này Gia Cát Lượng xử lý toàn bộ chính vụ, tin Giang Đông lui binh tự nhiên không thể gạt được Gia Cát Lượng.
- Đúng vậy, chỉ có điều không biết tại sao Giang Đông lại đột nhiên lui binh, Tôn Sách kia kiên cường dị thường quả quyết không thể vì chút ít suy sụp mà buông bỏ Giang Hạ được.
Gia Cát Lượng nhíu mày nói.
- Đúng vậy, lần này Giang Đông đích thực là quá mức quỷ dị, với cá tính của Tôn Sách không thể tổn thất gần một ngàn binh mã mà lựa chọn lui binh được, cái này khác xa tính cách của Tôn Sách. Mà vì sao người dưới trướng Tôn Sách không khuyên can?
Văn Sính cũng cau mày, ông vốn tìm Gia Cát Lượng thảo luận, không ngờ Gia Cát Lượng cũng không biết việc này.
Nếu Gia Cát Lượng không biết, vậy Tôn Sách đột nhiên lui binh không phải nguyên nhân do Phi Long Vệ, điều này càng làm Văn Sính khó hiểu.
Ngoài thành Sài Tang, thống lĩnh Phi Long Vệ Triệu Vân mang theo hai ngàn Phi long Vệ đứng ớ dưới thành, lúc này hai ngàn Phi Long Vệ nhìn giống như là binh mã Giang Đông, một đám Phi Long Vệ mặc quân trang khôi giáp của Giang Đông, nếu không có người nói, ai cũng sẽ không nhận ra những người này là Kinh Châu Phi Long Vệ.
Mà ngay cả Triệu Vân cũng đã cởi bỏ khôi giáp màu trắng đổi lại là khôi giáp tướng lĩnh của Giang Đông.
Triệu Vân thúc ngựa đến dưới thành, ngẩng đầu nhìn lên tường thành Sài Tang đề phòng nghiêm ngặt, ánh mắt hơi nheo lại, binh mã trong thành Sài Tang so với trong tưởng tượng của hắn còn nhiều hơn, đề phòng trên tường thành so với bình thường nghiêm ngặt hơn nhiều. Phi Long Vệ dưới trướng Triệu Vân cũng không xa lạ gì Sài Tang, thành Sài Tang này bình thường tường thành có tối đa năm mươi người thay phiên nhau trực, nhưng hiện tại có khoảng hai trăm người, đây là gấp bốn lần bình thường.
Tuy nhiên, nghĩ đến lương thảo mười vạn binh mã Giang Đông tất cả đều được lưu giữ trong thành Sài Tang, Giang Đông làm như vậy cũng là có nguyên do của nó. Điều khiến Triệu Vân lo lắng là, theo như điều tra của Phi Long Vệ thì đại tướng Hoàng Cái của Giang Đông đang ở thành Sài Tang, Hoàng Cái là lão tướng của Giang Đông, cho dù là Triệu Vân cũng không thể không cẩn thận.
Nghĩ đến kế giải quyết tận gốc trong thẻ trúc của quân sư, Triệu Vân hít một hơi thật sâu lẳng lặng chờ đợi.
Một lát sau, trên cổng thành truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một gã tướng lĩnh hơn bốn mươi tuổi cùng hơn mười tên sĩ tốt đi tới trên cổng thành, đúng là đại tướng Giang Đông Hoàng Cái.
Hoàng Cái vẻ mặt uy nghiêm đánh giá đám người Triệu Vân bên dưới thành, vừa rồi ông nhận được bẩm báo của sĩ tốt dưới trướng, nói ngoài thành có hai ngàn Thân Vệ Doanh Giang Đông tiến đến Sài Tang áp tải xe bắn đá. Nghe được tin tức tự nhiên Hoàng Cái không chậm trễ, lúc này mang theo hơn mười tên thân binh chạy tới.
Thân Vệ Doanh xưa nay đều do Tôn Sách tự mình thống lĩnh, cho dù là Hoàng Cái cũng ít khi được thấy, bởi vậy Hoàng Cái đối với Thân Vệ Doanh bên ngoài thành có chút đề phòng, Thân Vệ Doanh là thân quân của Tôn Sách, sao có thể tới áp giải xe bắn đá?
Đánh giá Thân Vệ Doanh ngoài thành, Hoàng Cái sâm nghiêm, sớm đã nghe nói Thân Vệ Doanh là binh linh tinh nhuệ nhất Giang Đông, nhưng hôm nay nhìn thấy vẫn không khỏi bất ngờ, hai ngàn binh mã dưới thành cho dù là tùy ý đứng, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị kỳ thật là khiến cho ông không thể không cẩn thận.
Tuy nhiên, trong thành Sài Tang có hai vạn binh mã Giang Đông, bởi vậy Hoàng Cái đối với hai ngàn Thân Vệ Doanh ngoài thành cũng không để tâm lắm, cho dù là binh mã Kinh Châu giả trang ông cũng có thể chặn những người này ở ngoài thành.
Nếu đổi lại là người khác nói không chừng muốn lãnh binh mã ra khỏi thành xem xét, nhưng Hoàng Cái mang binh cẩn thận quy củ, sẽ không vì nhiều người mà trong lòng có sơ suất.
- Dưới thành là người phương nào? Tiến đến Sài Tang có chuyện gì? Hoàng Cái nói với đám người Triệu Vân dưới thành.
- Mạt tướng là Triệu Vũ bái kiến Hoàng tướng quân, mạt tướng phụng mệnh Đại đô đốc tiến đến Sài Tang áp tải xe bắn đá. Triệu Vân híp mắt đánh giá Hoàng Cái, cao giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận