Tam Quốc Tranh Phong

Chương 418

- Ai, ta biết ngươi yêu thương đệ đệ, nhưng hiện tại toàn bộ Hứa Đô này, người có thể tin tưởng gần như không có, nếu phái người khác đi tới Kinh Châu, ta đây thực sự không yên lòng, Tôn nhi còn trẻ nhưng rất thông mình, cũng rất ít tiếp xúc với bên ngoài, dễ dàng ẩn giấu hành tung.
Còn không đợi Phục Hoàng hậu nói tiếp, Phục Hoàn liền mở miệng trước, thở dài.
Hắn biết rằng Phục Hoàng Hậu rất sủng ái Phục Tôn, nếu không phải không còn ai để chọn, tuyệt đối hắn sẽ không để Phục Tôn đi tới Kinh Châu.
Nghe được lời của phụ thân, Phục Hoàng hậu thở dài, sắc mặt ảm đạm, nàng cũng đã biết tình cảnh trước mắt của Lưu Hiệp, việc Y Đai Chiếu lần trước, Lưu Hiệp ủng hộ việc Tào Tháo tru sát tất quan viên, hiện giờ toàn bộ Hứa Đô đã không còn ai dám ủng hộ Lưu Hiệp.
- Vậy phụ thân hãy an bài cho Tôn đệ một vài người có thể tin được, trên đường nếu có xảy ra chuyện gì cũng có thể ứng phó.
Phục Hoàng hậu suy nghĩ một chút, nói.
- Ngươi yên tâm đi, mấy ngày nay nếu có rảnh, ta sẽ đi tới dịch quán thương lượng với Tống Trọng Tử một chút, xem Tôn nhi có thể giả dạng vào bọn họ để đi tới Kinh Châu được không.
Phục Hoàn gật đầu nói.
Kỳ thật trong lòng Phục Hoàn còn có một tâm tư nữa, một khi hắn ở Hứa Đô có xảy ra chuyện gì, ít nhất cũng có thể đảm bảo kế thừ gia tộc. Lần này, để Phục Tôn đi tới Kinh Châu, bất kể là có thành công hay không, hắn cũng sẽ không cho Phục Tôn trở về Hứa Đô. Thời gian trì hoãn càng dài, Tào Tháo cũng giám sát Lưu Hiệp chặt chẽ, hắn không thể không chuẩn bị sẵn sang trước được.
- Như vậy đi, lão thần liền cáo lui.
Phục Hoàn thi lễ với Lưu Hiệp, xoay người hướng về cửa đại điện, đi ra ngoài.
- Bệ hạ, nghe nói Lưu Kỳ Kinh Châu kia sát tính u ám, nếu hắn giận dữ mà giết Tôn đệ thì phải làm sao?
Đợi cho Phục Hoàn rời đi, Phục Hoàng hậu ới nhíu mày nhìn về phía Lưu Hiệp, lo lắng hỏi.
- Sẽ không, lần này Phục Tôn đi tới Kinh Châu là đại diện cho quả nhân, dù sao Lưu Kỳ cũng là dòng họ Hán thất, trên mặt cũng không gây bất lợi cho Phục Tôn đâu, ta chỉ lo lắng Lưu Kỳ kia sẽ không ủng hộ quả nhân. Hiện giờ ở dòng họ Hán thất, kẻ có quyền lực bên trong cũng chỉ có Kinh Châu và Ích Châu, tuy rằng Lưu Huyền Đức ủng hộ quả nhân nhưng hắn xu lợi, trốn tránh hại, tâm cơ thâm trầm, quan trọng nhất là trong tay hắn vô bệnh vô quyền, không có tác dụng quá lớn.
Lưu Hiệp lắc đầu nói.
Ngay lúc Lưu Hiệp và Phục Hoàn bàn bạc với nhau về việc phái sứ giả đi tới Kinh Châu, trong phủ Tào Tháo, Tào Tháo cũng đang bàn bạc với mấy người Quách Gia, làm sao để ứng đối với Lưu Kỳ.
Mục đích của Lưu Kỳ rất rõ ràng, chính là muốn thu Hán Trung vào phạm vi thế lực của mình, về phần cái gọi là Hán Trung hầu cũng chỉ là một cái cơ mà thôi. Muốn nói phong hầu, vậy đã có khu vực Kinh Châu rộng lớn, sao lại không thể phong hầu mà phải chạy tới ngoài mấy tram dặm Hán Trung.
- Đáng giận, Lưu Kỳ này thật đáng chết mà, nếu không phải hiện tại không thể xuất binh lực ra thì đã sớm bắt Kinh Châu kia rồi, Mà Lưu Biểu kia cũng thật nhiều chuyện, sớm không lùi, muộn không lùi, cố tình vào lúc này đem Kinh Châu Mục giao cho Lưu Kỳ.
Vừa về đến phủ, Tào Tháo đã đứng lên chửi ầm.
Quyết chiến với Viên Thiệu, hắn lo nhất chính là Kinh Châu và Giang Đông, hiện tại Giang Đông đã trải qua một trận chiến, tổn thất mấy vạn binh mã, mất đi hai viên đại tướng, tạm thời Tào Tháo cũng không cần quá lo lắng về Giang Đông. Hiện giờ lực lượng Kinh Châu mới xuất hiện, làm rối loạn bố trận của hắn, căn bản là lúc trước chỉ có Kinh Châu Mục Lưu Biểu, tính cách đa nghi nghi kỵ, lập ý tự thủ, chắc chẵn sẽ không chọn thời điểm hắn và Viên Thiệu quyết chiến để phá rối, nhưng bây giờ xuất hiện thêm Lưu Kỳ, thủ đoạn không tầm thường, thật sự khiến cho cuộc sống hang ngày của hắn trở nên bất ổn.
- Chủ công, Lưu Kỳ làm như vậy chắc hẳn là muốn thừa dịp Chủ công và Viên Thiệu đại chiến để khuếch trương thế lực Kinh Châu. Mặc dù Hán Trung là nơi trọng yếu, nhưng so với việc Chủ công quyết chiến với Viên Thiệu mà nói, chuyện này chỉ là chuyện bé, không đáng kể. Hơn nữa Hán Trung là nơi dễ thủ khó công, lúc trước Lưu Chương tốn hơn mười năm mà cũng không thu được Hán Trung, có thể thấy được Hán Trung Thái Thú Trương Lỗ cũng không phải hạng người vô dụng, Chủ công chỉ cần âm thầm báo chủ ý của Lưu Kỳ cho Trương Lỗ biết, để cho Trương Lỗ âm thầm phòng bị, mặc dù Lưu Kỳ có giở thủ đoạn gì cũng không thể trong thời gian ngắn thu được Hán Trung. Khoảng cách giữa Hán Trung và Kinh Châu tuy rằng không xa xôi, nhưng Thượng Dung và Phàn Thành đều ở trong tay Chủ công, lương thảo Kinh Châu ắt hẳn phải đi qua hai chỗ này, đến lúc đó chỉ cần phái hai vị tướng quân mang binh mã cắt đứt đường lương của Kinh Châu, Kinh Châu chi binh bất chiến sẽ tự lui. Đợi lúc sau đánh thắng Viên Thiệu, Liễu Bắc Phương bằng lòng, tiếp tục khí thế binh lâm Kinh Châu, Lưu Kỳ làm sao ngăn cản được.
Thấy Tào Tháo tức giận, Quách Gia thở dài, tiến lên khuyên nhủ. Hắn biết rõ tính tình của Tào Tháo, tuy rằng rất tức giận nhưng tuyệt đối sẽ không vì việc Kinh Châu mà trì hoãn đại sự. Hiện giờ chuyện quan trong nhất là viêc chuẩn bị quyết chiến với Viên Thiệu.
- Đúng vậy, hiện giờ việc cấp bách nhất chính là chuẩn bị ứng phó tiến công Viên Thiệu, hiện giờ Hứa Đô có thể điều khiển chi bình thật là quá ít, so với Viên Thiệu còn kém xa. Bây giờ việc phải làm chính là chuẩn bị sẵn sang, không đến lúc đó chỉ sợ sẽ bị Viên Thiệu đánh một kích mà vỡ. Hơn nữa Lưu Bị ở Từ Châu cũng là họa lớn trong lòng chủ công, phải chặn đường không để cho hắn đứng vững gót chân ở Từ Châu được, nếu không người này so với Viên Thiệu còn khó đánh hơn.
Trình Dục trầm giọng nói.
- Ừ, việc Từ Châu không cần lo lắng, không đến một tháng Lưu Bị sẽ bị đuổi khỏi Từ Châu. Đến lúc đo thiên hạ không có chỗ cho hắn dung thân, mặc dù ở đây hắn có tài năng, nhưng cũng chỉ là long du thiển than, hổ lạc bình dương.
Tào Tháo hung hăng nói, vẫn canh cánh trong lòng chuyện lần trước để cho Lưu Bị thoát.
- Chẳng lẽ thật sự phải phong ấp Hán Trung cho Lưu Kỳ sao, làm như vậy khác gì chiều theo tâm tư của Lưu Kỳ? Đến lúc đó một khi Kinh Châu quật khởi, chẳng phải là vừa đánh tan một Viên Thiệu, lại phải đánh thêm một Lưu Kỳ sao.
Tào Tháo cau mày, nắm chặt hai tay, đương nhiên là cực kỳ không cam lòng.
- Chủ công.
Đúng lúc này Tuân Văn Nhược đi sắp xếp cho Tống Trọng Tử quay lại, đi đến hành lễ nói.
- Văn Nhược đi sắp xếp cho Tống Trọng Tử, thuận lơi chứ?
Tào Tháo phất tay, ra hiệu Tuân Văn Nhược ngồi xuống, mở miệng nói.
- Hết thảy thuận lợi, tuy nhiên…
Tuân Văn Nhược nói tới đây lại thôi.
- Tuy nhiên cái gì?
Trong thư phòng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tuân Văn Nhược, có thể khiến Tuân Văn Nhược muốn nói lại thôi, hiển nhiên là kiếm chuyện phá đám rồi. Sợ là Tống Trọng Tử kia còn chuẩn bị cái gì đó.
- Tống Trọng Tử nói, trước khi hắn đến Hứa Đô, Lưu Kỳ có nói qua, Thượng Dung và Phàn Thành là đất Kinh Châu, mong chủ công đừng quên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận