Tam Quốc Tranh Phong

Chương 508

Có thể là do khát vọng quyền thế, hoặc có thể là báo đáp ơn tri ngộ của Lưu Kỳ, Ngụy Diên dùng hết sức mình đứng ở đó, hắn có cảm giác hiện tại chỉ cần một tên binh lính bình thường cũng có thể đánh bai hắn. Nếu không có mấy trăm thân bình xông lên ngăn cản binh lính Hán Trung ở xung quanh thì có lẽ hắn đã mất mạng rồi.
Cùng với tiếng la hét liên tục, Lưu Kỳ dẫn theo một vạn đại quân vọt lên, tiền hậu giáp kích binh mã Hán Trung cùng Ngụy Diên, cho dù có khí thể cao thế nào dưới làn sóng công kích như vậy cũng bị giảm xuống, thậm chí trong đại quân Hán Trung đã xuất hiện sự hỗn loạn.
ở phía trước dưới sự chỉ huy của Trương Lỗ vẫn tấn công linh hoạt, sắc bén như vũ, nhưng ở phía sau dưới sự tấn công của binh mã Kinh Châu thì binh mã Hán Trung đã bắt đầu sụp đổ, tan tác.
Trương Lỗ quay đầu nhìn qua tình hình phía sau, sắc mặt càng thêm âm trầm, tái xanh. Hôm nay không chỉ không đánh lén được Kinh Châu mà ngược lại còn trúng bẫy của Kinh Châu, lúc này tổn binh hao tướng, sau đó còn có thể bị tiêu diệt hoàn toàn, trên thực tế sau khi đại quân của Lưu Kỳ đuổi tới thì hắn đã không còn bất kỳ cơ hội nào nữa, một vạn đại quân đã không thể nào tiến lên.
Nhìn sang thi thể của Trương Anh, Trương Lỗ liền nghĩ tới nội gian trong thành Nam Trịnh, đến lúc này cho dù là không tin thì nội gian vẫn là Dương Tùng.
Lúc này Trương Lỗ hận không thể trở lại thành Nam Trịnh chém Dương Tùng ra làm ngàn mảnh, nhưng mọi chuyện đã không thể nào nữa.
- Giết!
Trương Lỗ quát một tiếng rồi xách đao xung phong liều chết về phía binh mã Kinh Châu, nếu đã không thể chạy đi thì cũng chỉ có thể kéo thêm một hai người chung số mệnh, đặc biệt là Ngụy Diên đã chém chết Trương Anh, càng nghĩ trong lòng hắn càng muốn giết người.
Tiếng hét to mang theo sự bi hùng được truyền ra, mấy trăm thân binh bên người Trương Lỗ cũng biến sắc, bọn họ lập tức ầm trường đao hét to đi sát theo sau, bầu không khí tràn ngập bi tráng, trên mặt mấy ngàn binh mã còn lại của Hán Trung đều mang theo vẻ bi thương, công kích càng thêm linh hoạt và sắc bén.
- Những binh lính Hán Trung này đều muốn tử chiến.
Đại quân Hán Trung vừa vọt tới thì Lưu Kỳ đã cảm nhận được không khí tràn đầy bi tráng của binh mã Hán Trung, sắc mặt biến đổi nhanh chóng, dạng binh mã đáng sợ nhất là binh mã biết không còn cách nào chạy thoát nên muốn tử chiến, những binh lính này cho dù chết cũng muốn kéo thêm một hai người chết theo.
Lúc này binh lính Hán Trung chính là như vậy, tuy nhiên lần này Kinh Châu chinh chiến Hán Trung có ba vạn người, nếu ở đây tổn thất quá mức nghiêm trọng thì làm sao có thể phòng bị biến hóa ở Ích Châu và Thượng Dung.
- Tập trung toàn bộ cung nỏ và mũi tên trong quân lại đây, không ngừng bắn tên cho ta.
Lưu Kỳ quay đầu hét to với một gã tiểu tướng.
- Vâng.
Tiểu tướng chắp tay xác nhận rồi xoay người nhanh chóng rời khỏi.
Nghĩ đến điều này không phải chỉ có một mình Lưu Kỳ, này lúc Truong Lỗ cầm đao xông lên chém giết thì một vạn binh mã dưới trướng Ngụy Diên đã tập hợp toàn bộ cung nỏ bắn về phía binh mã Hán Trung, binh mã Hán Trung căn bản không có nơi nào để trốn, mỗi lần mưa tên bắn ra đều có hàng trăm binh lính Hán Trung bị trúng tên.
Từng vòng mưa tên được bắn ra có hàng ngàn binh lính Hán Trung bỏ mình, càng ngày có càng nhiều binh lính bị trúng tên, thương vong lớn như vậy nhưng không những không làm cho sự tấn công của binh lính Hán Trung giảm xuống mà ngược lại càng ác liệt hơn.
Quay lại phía sau đại quân rốt cuộc Ngụy Diên đã biết mình phạm phải sai lầm lớn cỡ nào, nếu thật sự một vạn binh mã đều bị chết ở đây thì Kinh Châu sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Hít sâu một hơi, Ngụy Diên quan sát tình hình chiến trường, lúc này một vạn binh mã Kinh Châu cũng thamg gia chiến đầu, làm cho sự công của Hán Trung gặp khó khăn mới sinh ra không khí bi tráng ngột ngạt như vậy, điều đó chẳng khác gì gia tăng thêm biến số trên chiến trường.
- Bắn tên.
Sau khi đưa cung nỏ tới, số cung nỏ tấn công binh lính Hán Trung gia tăng không ít, thế nhưng tuy sau khi mũi tên bắn thương binh lính Hán Trung, những binh lính này đột nhiên xông lên chém giết binh lính Kinh Châu, hơn nữa giống như nguyên liệu đốt cháy, càng ngày càng nhiếu binh lính xông về phía binh lính Kinh Châu.
- Không thể kéo dài thêm được nữa.
Nhìn chiến trường ngày khác khốc liệt, trong lòng Ngụy Diên đã có quyết định. Thời gian càng lâu sẽ càng bất lợi cho Kinh Châu, lúc này đại quân của Trương Lỗ bi thưởng, Kinh Châu đánh bại Hán Trung là lẽ đương nhiên, tuy nhiên nếu cứ giằng có sẽ càng khiến cho Kinh Châu thương vong nhiều hơn.
- Đi tìm mười mấy cái cự mã tới đây.
Ngụy Diên quay về tiểu tướng đang đỡ mình nói.
- Vâng.
Tiểu tướng chỉ bảo người băng bó miệng vết thương cho Ngụy Diên rồi mang theo mấy trăm binh lính rời khỏi.
Một lát sau tiểu tướng đã mang về hơn mười cự mã, Ngụy Diên chỉ huy cho đặt ở giữa đường, dường như muốn phá hỏng đường đi.
Sau đó Ngụy Diên lệnh cho một vạn đại quân lui lại, sau khi những binh lính vốn không tham gia chiến đầu đều lui lai phía sau cự mã, những binh lính đang giao chiến cũng từ từ lui lại phía sau đợi đến lúc gần cữ mã mới vọt lên tấn công binh lính Hán Trung lui xuống, sau đó chui qua khe hở của cự mã.
Đợi cho những người này lui ra, hơn mười người liền hợp những cự mã này lại với nhau, ngay lập tức binh lính kinh Châu mà binh lính Hán Trung bị ngăn cách bởi mấy hàng cự mã, cho dù binh lính Hán Trung tấn công thế nào thì cũng đều bị cự mã cản lại.
Nhìn thấy mười cự mã đã phong tỏa toàn bộ đường đi, lòng Trương Lỗ càng nặng trĩu, nếu không hủy diệt những cự mã này thì nhóm người mình sẽ bị động, bị tấn công cũng không có sức phản kháng.
- Chém đứt những cự mã này.
Trương Lỗ quát những người xung quanh.
Hàng trăm trường đao chém vào cự mã phát ra tiếng vang, một cự mã bị mười mấy tên binh lính chém lập tức bị tan vỡ.
- Rút lui.
Ngụy Diên quát to, một vạn binh lính dưới mệnh lệnh của Ngụy Diên lập tức rút lui, đến khi binh lính Hán Trung hủy diệt toàn bộ cự mã thì Ngụy Diên dẫn theo binh mã đi được hai dặm.
Nhìn thấy binh mã Kinh Châu lui lại, những binh lính Hán Trung đang tấn công đều ngẩn ra, ngay cả Trương Lỗ cũng kinh ngạc, lúc này mình đã như cá trong chậu tại sao Kinh Châu lại chọn lui binh, chẳng lẽ Ngụy Diên bị thương nặng mất mạng rồi?
Trương Lỗ âm thầm suy đoán, tuy nhiên hắn cũng không lệnh cho binh lính Hán Trung truy kích, ngược lại đợi sau khi binh lính ổn định mới lệnh cho lui binh. Về phía Lưu Kỳ sau khi biết binh mã Ngụy Deien lui binh cũng đã đoán được kế hoạch của Ngụy Diên, bởi vậy cũng không vội vã truy kích mà chỉ duy trì một khoảng cách với binh lính Hán Trung.
- Tướng quân, rút lui đi đâu?
Hai gã tiểu tướng nhìn Ngụy Diên nói.
- Rút lui về Nam Trịnh.
Ngụy Diên liền nghĩ đến Nam Trịnh, đi Nam Trịnh không tính là xa nhưng cũng không tính là gần, trên đường này có thẻ kéo cho binh lính Hán Trung sụp đổ, đẩy cõi lòng hi vọng trở về Nam Trịnh của họ phải đối diện với cửa thành đóng chặt, đến lúc đó binh mã Hán Trung không đánh mà tự tan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận