Tam Quốc Tranh Phong

Chương 589

- Hắn muốn tới phía nam.
Thám báo không xác định nói.
- Phía nam?
Lưu Chương, Lý Nghiêm và Trịnh Độ đều biến sắc.
Phía nam là trung tâm của Ích Châu, ý đồ của Kinh Châu đã rõ, hơn phân nửa binh mã của Ích Châu đều tập trung ở đây, bên trong Ích Châu lúc này chỉ còn là thành trống, tuy Triệu Vân chỉ dẫn một vạn binh mã nhưng cũng đủ để tung hoành bên trong Ích Châu.
- Chủ công, không bằng để mạt tướng dẫn binh đến ngăn chặn.
Lý Nghiêm nhíu mày nhìn Lưu Chương, lúc này mặc dù sĩ khí đại quân chưa hạ nhưng nếu bên trong Ích Châu xảy ra chuyện gì thì chính là một đả kích lớn với Ích Châu.
- Không thể, hiện giờ Hoàng tướng quân đã bị thương, nếu không có đại tướng trấn thủ thì làm sao mà đối phó với Cam Ninh?
Trịnh Độ lắc đầu nói.
Lưu Chương cũng gật đầu nhìn về phía Lôi Đồng, hiện giờ ngoại trừ Lý Nghiêm và Hoàng Quyền cũng chỉ có đại tướng Lôi Đông, tuy kém hơn Triệu Vân nhưng lại không thể không dùng.
- Chủ công, mạt tướng nguyện đi.
Lúc này Lôi Đồng đứng lên nói với Lưu Chương, lúc này gã đã nhìn ra, trong thành Miên Trúc đã do Trịnh Độ và Lý Nghiêm định đoạt, gã có cừu oán với Lý Nghiêm có ở lại đây cũng vô ích, chi bằng dẫn đại quân ra ngoài còn có thể tự bảo vệ mình.
Lưu Chương do dự nhìn Lôi Đồng, sau đó lại quay đầu nhìn Trịnh Độ, thấy Lưu Chương nhìn mình Trịnh Độ chắp tay nói:
- Chủ công, việc này ngoài Lôi tướng quân thì không còn ai khác, tuy nhiên chỉ một mình Lôi tướng quân thì hơi miễn cướng, Mạnh Đạt tướng quân trấn thủ thành đô có thể dễ dàng hỗ trợ Lôi tướng quân ngăn chặn Triệu Vân.
- Được, một khi đã như vậy, mệnh ngươi dẫn hai vạn binh mã đến chặn đánh Triệu Vân.
Lưu Chương hạ lệnh với Lôi Đồng.
- Vâng.
Lôi Đồng khom người xác nhận, sau đó bước nhanh ra khỏi đại điện, hiển nhiên là chuẩn bị đại quân để rời đi.
Phất tay ra hiệu cho mọi người trên đại điện rời đi, Lưu Chương nhìn về phía Trịnh Độ nghiêm túc nói:
- Theo tiên sinh, hiện giờ Ích Châu có mấy phần thắng?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Chương, Trịnh Độ cười gượng trong lòng, y nhớ rõ lúc tình thế của Ích Châu rất tốt vào mấy ngày hôm trước, Lưu Chương xưng hô y bằng tên, hôm nay Ích Châu lâm vào tình thế nguy hiểm, thái độ của Lưu Chương lập tức thay đổi, tuy y cũng không cố chấp nhưng y cũng không coi trọng Lưu Chương như lúc trước.
Lắc đầu xua tan ý nghĩ trong đầu, Trịnh Độ ngẩng đầu nhìn Lưu Chương:
- Hiện giờ thắng bại giữa Kinh Châu và Ích Châu là 50-50, nếu một trong hai người Nghiêm tướng quân và Trương tướng quân có thể thành công thì kế hoạch trước đó sẽ thành công.
Nói xong, mắt Trịnh Độ lóe lên một tia kỳ lạ, y có một điểm không nói, chính là một khi Trương tướng quân và Nghiêm tướng quân thất bại thì toàn bộ Ích Châu kết cục đã định.
- Như vậy ta có thể an tâm.
Hai mắt Lưu Chương sáng lên, vẻ ngưng trọng trên khuôn mặt cũng được thay thể bằng sự thoải mái, tỷ lệ 50-50 đối với Ích Châu mà nói cũng không ít, hơn nữa hắn cực kỳ tin tưởng Nghiêm Nhan và Trương Nhậm.
Hai người này trong tình huống đánh lén Kinh Châu không hề phòng bị, nếu không có gì bất ngờ nhất định sẽ thành công, dù sao thực lực của Trương Nhậm và Nghiêm Nhan ở Ích Châu ít người bì kịp.
Đang lúc hai người chuẩn bị rời khỏi thì Lý Nghiêm đột nhiên bước nhanh đến, trên mặt mang theo vẻ kinh nghi thậm chí còn có cả sự sợ hãi, khiến trong lòng hai người đều trầm xuống, nhìn vẻ mặt của Lý Nghiêm rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì không tốt.
- Chủ công, Nghiêm tướng quân đã quy hàng Kinh Châu rồi.
Lý Nghiêm bước nhanh tới trước mặt Lưu Chương nói.
Trong đầu Lưu Chương như có sấm sét, tin tức mà Lý Nghiêm mang tới giống như sấm sét giữa trời quang, lập tức khiến cho trong lòng Lưu Chương run rẩy không ngừng.
Vừa rồi còn kỳ vọng vào Nghiêm Nhan, không ngờ trong nháy mắt đã đầu phục Kinh Châu, chuyện này làm sao hắn chịu được. Nghiêm Nhan đi đánh lén Kinh Châu, cho dù không thành công cũng phải trở về Kinh Châu, tại sao lại đầu hàng Kinh Châu?
Trịnh Độ ở bên cạnh cũng như chợt hiểu ra, thảo nào sắc mặt của Lý Nghiêm lại trở nên như vậy, tin Nghiêm Nhan đầu hàng Kinh Châu đối với Ích Châu giống như sấm sét giữa trời quang, sau khi tin tức này được truyền ra, những người bị lời nói của Lưu Kỳ dao động ý chí sẽ nghĩ nghĩ như thế nào.
Thậm chí tin tức này có thể làm tan rã ý chí chiến đấu của binh lính, làm cho toàn bộ thế lực của Ích Châu sụp đổ.
Tin tức Nghiêm Nhan đầu hàng cứ mãi vang lên trong đầu của Lưu Chương, khiến cho Lưu Chương lảo đảo như muốn ngã.
- Chủ công.
Lý Nghiêm và Trịnh Độ tiến lên phía trước nâng Lưu Chương dậy, để Lưu Chương ngồi xuống.
Lưu Chương ngồi xuống hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, sắc mặt cực kỳ âm trầm, trong mắt lộ ra sát khí nói:
- Rốt cuộc sao lại thế này?
Kiềm chế phẫn nộ trong lòng, hai mắt Lưu Chương đỏ thẫm nhìn về phía Lý Nghiêm.
- Chủ công, đại quân của Nghiêm tướng quân bị đại quân Kinh Châu đuối giết, đại quân dưới trướng bị tổn thất hơn nửa, cuối cùng bị đại quân Kinh Châu bao vây, Nghiêm tướng quân bất đắc dĩ mới phải quy hàng Kinh Châu.
Lý Nghiêm bất đắc dĩ nói.
- Bất đắc dĩ?
Giọng nói của Lưu Chương cực kỳ lạnh lẽo khiến cho Lý Nghiêm và Trịnh Độ cảm thấy kinh hãi.
Thấy Lưu Chương như vậy Trịnh Độ thầm than trong lòng, Lưu Chương quá kỳ vọng vào Nghiêm Nhan và Trương Nhậm, thậm chí chưa từng nghĩ tới hai người sẽ thất bại, nhưng hiện tại lại khác quá xa khiến cho y không chấp nhận được.
- Hừ, Nghiêm Nhan cầm binh bất lợi làm cho đại quân bị bại, lại cấu kết với Kinh Châu, tội không thể tha, tru di tam tộc để răn đe, ngay hôm nay thông báo cho các quận của Ích Châu, không được sai sót.
- Chủ công?
Trịnh Độ kinh hãi lên tiếng nhìn về phía Lưu Chương thì thấy sau khi Lưu Chương nói xong đã nhắm hai mắt lại không để ý tới hai người nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Nghiêm Nhan bất đắc dĩ mới phải quy hàng Kinh Châu, sau khi mệnh lệnh của Lưu Chương được truyền ra, chỉ sợ toàn bộ Ích Châu sẽ đều thất vọng về Lưu Chương. Nghiêm Nhan bản tính ngay thẳng toàn bộ Ích Châu không ai không biết, nếu không bị dồn vào bước đường cùng tuyệt đối sẽ không đầu hàng Kinh Châu, Lưu Chương làm như vậy là quá tắc trách.
Trịnh Độ và Lý Nghiêm nhìn nhau đều thấy trong mắt đối phương vẻ bất lực, Lưu Chương làm như vậy sớm muộn cũng khiến nội bộ Ích Châu lục đục, không chừng còn ép người khác hướng về Kinh Châu.
Hơn nữa khi mệnh lệnh này được truyền ra cũng không lấn át được tin tức Nghiêm Nhan binh bại. đến lúc đó toàn bộ Ích Châu sẽ chấn động.
Thấy Lưu Chương không muốn nói nữa, Lý Nghiêm và Trịnh Độ đều lắc đầu rời khỏi đại điện.
Không bao lâu sau, mệnh lệnh nhanh chóng được truyền xuống, toàn bộ thành Miên Trúc đều lâm vào chấn động.
Lôi Đồng đang ở giáo trường chuẩn bị mang binh rời khỏi, sau khi nhận được tin tức của binh lính dưới trướng thì giật mình nhưng không nói gì, sửng sốt một hồi mới gượng cười trong mắt tràn đầy bi thương.
Nghiêm Nhan là người như thế nào gax cực kỳ hiểu rõ, hơn nữa kể từ sau khi Lưu Chương kế vị Nghiêm Nhan không hề do dự ủng hộ gã. Ở Ích Châu không người nào không biết uy danh của Nghiêm Nhan, biết rõ lòng trung thành của Nghiêm Nhan với Ích Châu, nếu bình thường tin tức Nghiêm Nhan quy hàng Kinh Châu được truyền ra chỉ sợ sẽ không ai tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận