Tam Quốc Tranh Phong

Chương 565

- Giết!
Không chịu nổi, binh sĩ Ích Châu không chút chần chừ, cao giọng hết lên.
Nhìn binh sẽ Ích Châu lại xông tới, xẹt qua trong mắt Tô Phi một sắc buồn, ngay sau đó sát ý liền thay thế, mạnh mẽ giữ vững tinh thần, quát lạnh một tiếng nói:
- Tử chiến!
Theo tiếng quát của Tô Phi, một khí thế bi tráng tràn ngập trên cổng thành, tất cả mọi người đều nhìn về phía sĩ tốt Ích Châu dưới cổng thành, bộ mặt dữ tợn.
Thời điểm Triệu Vân dẫn theo hai vạn binh mã đuổi tới Miên Dương đã bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động không nói nên lời, trên cổng thành chỉ còn lại chưa đầy hai trăm binh lính ra sức chống đỡ.
Hai trăm binh linh dưới sự tấn công của sĩ tốt Ích Châu không ngừng có người ngã xuống, nhưng không một ai lùi bước, mặc dù là tử chiến cũng muốn cùng một hai sĩ tốt Ích Châu cùng chết.
Dưới sự chống cực của hai trăm binh linh trên thành trì, vẫn không thể đánh hạ được cổng thành.
Tuy nhiên, cửa thành đã mở rộng, vô số sĩ tốt Ích Châu theo chỗ chửa thành xông vào thành trì, trong thành gần ba ngìn binh mã Kinh Châu dường như chỉ còn lại hai trăm người cuối cùng, binh mã Ích Châu xông vào thành cũng không có gặp chút chống cự nào.
- Ngươi dám!
Nhìn từng binh lính ngã xuống, tròng mắt Triệu Vân như muốn nứt ra, chợt quát một tiếng rồi xông vào chỗ sĩ tốt Ích Châu.
Phía sau Triệu Vân, khí tức của hai ngàn Phi Long Vệ đã đông lạnh tới cực điểm, nếu không phải không có mệnh lệnh của Triệu Vân, bọn họ đã sớm xông lên giết sách sĩ tốt Ích Châu rồi. Tiếng quát của Triệu Vân vang lên, hai ngàn Phi Long Vệ giống như ngực hoang đứt cương, ầm ầm xông về phía sĩ tốt Ích Châu.
Hai ngàn sĩ tốt phân làm hai, hai phần thành bốn, mỗi một phần là năm trăm người ngang tàng xông về phía đại quân Ích Châu.
- Giết!
Triệu Vân xông lên trước, những nơi đi qua đều có máu tưới vấy bẩn, chân cụt tay đứt, đại quân Ích châu bị Triệu Vân cứng rắn mở một đường máu.
Đột nhiên bị tấn công, đại quân Ích Châu đâu còn thanh thế lớn như vừa rồi, đột nhiên lầm vào hoang mang.
Phía sau Triệu Vân năm trăm Phi Long Vệ giống như búa rìu bổ xuống, cùng Triệu Vân đục toàn bộ đại quân Ích Châu làm hai nửa.
Ưu thế của kỵ binh được phát huy đến mức lớn nhất, tuy rằng binh chia làm tư, nhưng cuộc chiến đã nghiêng về một bên, bốn đường kỵ binh tựa như bốn đạo Liêm Đao tử vong không ngừng thu gặt lấy tính mạng của sĩ tốt Ích Châu.
- Viện binh đến rồi, đừng để bọn tạp chủng này chạy thoát!
Trên cổng thành, ánh mắt đã lâm vào tuyệt vọng của Tô Phi đột nhiên sáng ngời, cao giọng quát.
- Giết! Vì các huynh đệ báo thù!
- Bọn cẩu tạp chủng!
... ... ...
Dưới sự dẫn dắt của Tô Phi, hai trăm người binh lính đã sớm tuyệt vọng trong mắt lại nổi một mảng đỏ thẫm, không để ý đến thương thế trên người mà xông ngay vào sĩ tốt Ích Châu.
- Làm sao có thể?
Vẻ mặt Cao Bái kinh ngạc nhìn tình hình dưới cổng thành, không ngờ viện binh Kinh Châu lại tới sớm như vậy, thật là vượt ngoài dự tính của hắn.
Tuy rằng chỉ có hai ngàn người nhưng hai ngàn người này đều là kỵ binh, nơi Ích Châu địa thế hiểm yếu lại không có kỵ binh, sĩ tốt làm sao có thể đối phó được với kinh nghiệm của kỵ binh, trước mặt những kỵ binh này, binh linh dưới trướng của hắn khác nào dê đợi bị làm thịt.
- Đóng cửa thành!
Đột nhiên Cáo Bái cao giọng quát lớn, chỉ cần đóng của thành chặn kỵ binh Kinh Châu ở ngoài thành thì đại quân vẫn có thể chiếm được Miên Dương.
- Đừng hòng!
Tô Phi cao giọng quát một tiếng, xách đao xông về hướng Cao Bái.
- Hừ, ta chém chết tên phế vật này trước, rồi sẽ chiếm cứ Miên Dương!
Cao Bái hừ lạnh một tiếng, biết nếu không chém chết người trước mặt này, hai trăm người trên cổng thành tuyệt đối không dừng tay.
Mặc dù bị Tô Phi quấn lấy, nhưng mệnh lệnh của Cao Bái vẫn được truyền xuống, binh linh đã xông vào cổng thành thấy kỵ binh Kinh Châu xông tới, mặc dù có chút e dè binh lính Ích Châu ở ngoài nhưng vẫn chọn đóng cửa thành.
Ầm ầm tiếng cửa thành đóng lại nhanh chóng truyền khắp chiến trường.
Đang chém giết sĩ tốt Ích Châu liều chết, Triệu Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn chỗ cửa thành, quát lạnh một tiếng giết sĩ tốt Ích Châu chắn trước mình, không do dự chút nào dẫn theo Phi Long Vệ xông vào cửa thành.
Hắn nhất định phải xông vào cửa thành trước khi cửa thành đóng, chỉ như vậy mới có thể đánh tan binh mã Ích Châu, mới có thể giải cứu hai trăm binh lính Kinh Châu trên cổng thành, mới có thể báo thù cho binh lính Kinh Châu đã tử trận.
Năm trăm Phi Long Vệ theo Triệu Vân tiên phong ầm ầm hướng về chỗ cửa thành, xung phong liều chết mà chạy, đi qua một đường đều là chân cụt tay đứt, máu tươi loang lổ, binh sĩ Ích Châu đều sợ hãi.
- Giết!
Trước khi cửa thành đóng rốt cuộc Triệu Vân cũng vọt vào cửa thành, lúc này liền kích trường thường tru sát vài tên sĩ tốt sau cửa thành, ngay sau đó liền tiếp tục chém tới nhóm bên trong. Thấy Triệu Vân mang theo kỵ binh xông vào trong thành, sĩ tốt Ích Châu trong thành đều biến sắc, giống như nhìn thấy ôn dịch, cuống quít tránh né.
Triệu Vân không kịp giết mấy sĩ tốt đó, dẫn theo năm trăm binh dưới trướng tung người xuống ngựa, xông lên thành trì. Lúc này trong mắt Triệu Vân là một mảng băng hàn, không chút lưu tình đối với sĩ tốt Ích Châu, mỗi lần vung trường thương trong tay sẽ lấy đi mạng sống của vài tên sĩ tốt Ích Châu.
Rất nhanh, Triệu Vân đã chuyển đến giết trên cổng thành, liếc mắt liền thấy Cao Bái đang chém giết với Tô Phi, hừ lạnh một tiếng, giẫm chân xông tới.
Trường thương đâm tới lập tức bức lui Cao Bái, chắn trước người Tô Phi.
- Tiểu tặc dám đánh lén!
Cáo Bái đang đại chiến với Tô Phi thì rất giận dữ, ngay lúc hắn tìm được cơ hội giết Tô Phi lại bị người trước mắt phá hư.
Không để ý đến Cao Bái, Triệu Vân đánh giá tình hình của Tô Phi, thấy Tô Phi cũng không gặp tình huống nguy hiểm đến tính mạng mới quay đầu nhìn về phía Cao Bái, trong mắt lóe hàn quang, giống như nhìn về phía người chết.
- Tô tướng quân tạm thời nghỉ ngơi một lát, nhìn ta giết người này báo thù cho các huynh đệ.
Nói xong Triệu Vân không trì hoãn, một bước xa liền vọt tới trước người Cao Bái, trường thương trong tay đâm thẳng đến yết hầu Cao Bái, giống như ngay lập tức sẽ tru sát Cao Bái.
- Ngươi dám!
Thấy Triệu Vân không chút coi trọng mình, Cao Bái nổi giận gầm lên một tiếng, vung chém trường kiếm trong tay, đồng thời bước chân nhẹ nhàng tránh nhát thương lấy mạng của Triệu Vân.
So với trường thương, trường kiếm chỉ có thể đến khoảng cách gần mới phát huy ưu thế, chỉ có khi tiếp cận được người này, mới có thể phát huy ưu thế của trường kiếm, mặc dù rất giận dữ nhưng Cao Bái cũng không đánh mất lý trí.
Thấy Cao Bái như vậy, Triệu Vân cười lạnh, ngay lúc Cao Bái mơ hồ tránh đường đi của trường thương, đột nhiên chuyển thương thế trường thương, tốc độ trong lúc đó nhanh hơn nhiều lần, trong nháy mắt đã đâm thủng yết hầu Cao Bái.
Phậps!
Sững sờ nhìn trường thương trước mắt, trong đáy mắt Cao Bái không thể tin nổi, chỉnh mình lại bị một thương của người trước mặt giết chết, sao có thể. Giương mắt nhìn về phía người trước mặt, áo bào trắng, giáp trắng, anh tuấn phi phàm, Cao Bái nghĩ đến một người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận