Tam Quốc Tranh Phong

Chương 322

Thấy Tang Bá hung mãnh như thế, ba nghìn binh mã tất cả đều lạnh tâm, tất cả đều quay đầu nhìn Ngụy Diên. Ngụy Diên hừ nhẹ một tiếng vỗ nhẹ lưng ngựa ra khỏi đại quân cùng đối mặt với Tang Bá.
- Ngươi là người phương nào? Hãy nhanh chóng xưng tên ra.
Tang Bá thấy Ngụy Diên trẻ tuổi như vậy trong lòng có chút khinh thị, nghĩ hẳn Ngụy Diên tuổi trẻ khí thịnh chịu không nổi tức giận mới dẫn binh mã tiến đến ứng chiến.
- Ngụy Diên. Ngươi là người phương nào?
Trường sóc trong tay Ngụy Diên khẽ nâng chỉ vào Tang Bá nói.
- Ha ha, hóa ra là một vô danh tiểu tốt, xem ra Bàng Thống này có tiếng không miếng, phái một tên vô danh tiểu tốt tiến đến nhận lấy cái chết.
Tang Bá nói xong trường đao trong tay nắm chặt chỉ vào Ngụy Diên quát:
- Ông nội nhà ngươi tên Tang Bá, tiểu tử nhanh chóng nhận lấy cái chết.
Một mặt hô một mặt thúc ngựa lao tới phía Ngụy Diên. Ngụy Diên đối diện ánh mắt lạnh như băng trường sóc trong tay chĩa vào Tang Bá, trong khoảnh khắc Tang Bá vọt tới cũng thúc ngựa tiếp đón. Đối với Tang Bá, Ngụy Diên từng nghe nói đến, dù sao đến trấn thủ hai huyện Cức Dương đương nhiên hiểu rõ đối với võ tướng dưới trướng Tuân Văn Nhược, hiện giờ Tuân Văn Nhược ngoại trừ Hứa Chử ra cũng chỉ có tướng thủ Thượng Dung là Tang Bá có thể sử dụng.
Ngụy Diên tuy rằng cũng không coi thường đối thủ của mình, nhưng đối với Tang Bá cũng không để ở trong mắt, vì vậy đối với sự khiêu khích của Tang Bá cũng làm như không thấy, nhưng trong lòng thì quyết định nhất định phải chém chết Tang Bá.
- Keng!
Hai người cùng đan xen mà qua, âm thanh binh khí trong tay va chạm vang lên rõ ràng.
- Tiểu tử không tệ, lại có thể tiếp được một chiêu của ta, tuy nhiên cũng dừng ở đây thôi, ngươi có thể đi chết rồi.
Tang Bá vừa nói động tác trên tay cũng không chậm quay đầu ngựa lại tiếp tục xông lên. Trong mắt gã Ngụy Diên chẳng qua chỉ là một tiểu tướng không danh tiếng gì, làm sao có thể chống đỡ được trường đao của mình.
- Hừ!
Ngụy Diên cũng không nói lời vô nghĩa với Tang Bá trường sóc trong tay như linh xà thè lưỡi, lập tức đâm tới trước người Tang Bá. Động tác của Ngụy Diên đến bất ngờ, khiến cho Tang Bá kinh hãi toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội nâng đao đón đỡ trường sóc, trong lòng giận dữ, không ngờ mình lại chịu thiệt trong tay một tên tiểu tướng vô danh vô tính, hơn nữa còn là ngay trước mặt mấy ngàn đại quân, trong lòng tức giận có thể nghĩ.
- Tiểu tử đáng chết.
Trường đao trong tay Tang Bá giơ lên cao nhắm ngay vào đầu Ngụy Diên. Lần này Tang Bá thật sự nổi giận, lực đạo trên tay so với vừa rồi không biết lớn đến bao nhiêu lần, muốn chém chết Ngụy Diên tại chỗ.
- Keng!
Nhìn động tác của Tang Bá, Ngụy Diên cười lạnh một tiếng trường sóc trong tay vượt qua ngăn trở cú bổ toàn lực của Tang Bá.
- Làm sao có thể?
Tang Bá cảm giác trên cánh run rẩy ghê gớm, trong lòng khiếp sợ cực kỳ, lực một đao của mình dù là võ tướng thành danh đã lâu cũng không thể dễ dàng chống đỡ đỡ được, thanh niên trước mặt có bản lãnh gì mà ngăn được một đao của mình chứ.
Lúc này phẫn nộ trong lòng Tang Bá đã biến mất mất tăm mất tích, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, khi nào thì Kinh Châu lại xuất hiện một võ tướng lợi hại như thế.
Tuy nhiên Ngụy Diên phía đối diện cũng không quan tâm đến vẻ kinh ngạc của của Tang Bá, trường sóc ngăn một đao của Tang Bá, cánh tay đột nhiên dùng sức, lập tức đẩy Tang Bá còn đang sững sờ đi ra, trường sóc trong tay thuận thế đâm thẳng đến ngực Tang Bá.
Tang Bá lúc này đã tỉnh ngộ lại vung trường đao trong tay, muốn đỡ trường sóc trước mặt, tuy nhiên đã muộn rồi.
- Keng!
- Phập!
Nương theo lấy thanh âm trường sóc xuyên thấu khôi giáp, trường sóc trong tay Ngụy Diên trực tiếp đâm xuyên thấu khôi giáp trước ngực Tang Bá đâm vào trái tim của Tang Bá.
- Làm sao có thể?
Tang Bá nhìn trường sóc đâm vào ngực mình, vẻ mặt không thể tin, đờ đãn nhìn thoáng qua Ngụy Diên mới không cam lòng ngã xuống ngựa, cho đến chết vẫn không hiểu thanh niên trước mặt vì sao lợi hại như thế.
- Sao có thể chứ?
Hơn mười tiểu tướng phía sau Tuân Văn Nhược đều không thể tin nhìn Tang Bá ngã xuống ngựa. Tang Bá uy phong hạng nhất đối mặt với tiểu tướng không có danh tiếng gì, chỉ qua mấy chiêu đã bị chém chết tại chỗ.
Lúc này thì hơn mười tiểu tướng kia đã sợ hãi, ngay cả Tang Bá cũng chỉ trụ được mấy chiêu trong tay tiểu tướng kia, huống chi là bọn họ. Có thể tưởng tượng được nếu vừa rồi đổi lại là họ lên vũ đài, lúc này chỉ e cũng bị chém chết tại chỗ giống như Tang Bá. Mấy tiểu tướng mới vừa rồi còn ầm ĩ đòi muốn chém giết Ngụy Diên, lúc này sợ đến tái cả mặt mày.
Mà Hứa Chử bên cạnh Tuân Văn Nhược cũng đầy ngưng trọng nhìn sang Ngụy Diên. Mặc dù y cũng không có khả năng giết Tang Bá dễ dàng mà tiểu tướng trước mặt này lại làm được, hơn nữa còn làm hết sức dễ dàng. Tuy rằng Tang Bá sơ suất trước, nhưng cũng không phải dễ dàng để bị chém giết như thế, như thế này sao không thể khiến Hứa Chử coi trọng chứ.
- Ngụy Diên?
Tuân Văn Nhược nói thầm tên của Ngụy Diên, trên mặt xẹt qua một chút sầu khổ. Hành trình đi Kinh Châu lần này khiến y rốt cuộc biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên (bên ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác) rồi, Lưu Kỳ năm ấy hai mươi ở Tương Dương, đám người Gia Cát Lượng bác hắn á khẩu không trả lời được.
Hứa Chử từ sau khi được mình ký thác hy vọng không ngờ lại thua trong tay một người trẻ tuổi tầm hai mươi tuổi, hiện giờ Tang Bá lại bị một tên tiểu tướng Kinh Châu không có tên tuổi chém chết, ngẫm nghĩ hành trình Kinh Châu lần này tuy chỉ hơn mười ngày nhưng liên tiếp ăn quả đắng, hiện giờ lại mất một viên đại tướng, chẳng lẽ Kinh Châu này thật sự quật khởi không thành.
- Ngụy Diên ở dây, các ngươi ai muốn chết thì lên?
Ngụy Diên không để ý tới Tang Bá đã bị mất mạng, cầm giáo dài trong tay chỉ vào đại quân của Tuân Văn Nhược hét lớn.
Nghe tiếng quát của Ngụy Diên, hơn mười người phía sau Tuân Văn Nhược đều đỏ mặt. Câu nói vừa rồi của Tang Bá, hiện giờ bị Ngụy Diên sau khi chém giết Tang Bá nói ra vô cùng châm chọc cỡ nào.
Tuân Văn Nhược hít một hơi thật sâu thúc ngựa tiến lên phía trước nói:
- Xin hỏi tướng quân ở Kinh châu giữ chức gì?
Đối với tiểu tướng trước mặt, Tuân Văn Nhược nảy sinh lòng muốn lôi kéo, hiện tại Tang Bá đã chết trong quân ngoại trừ Hứa Chử ra thì không còn người nào là đối thủ có thể đấu với tiểu tướng trước mặt, mà trên người Hứa Chử vẫn còn mang vết thương chưa lành tuy không trở ngại gì, nhưng một khi ái tướng của Tào Tháo bị tổn hại tại đây, chẳng phải là không xong rồi sao.
- Tại hạ hiện giữ chức tướng phòng giữ Cức Dương, nếu các ngươi không người nào dám đi tìm chết, vậy thì hãy rời khỏi đây, nếu không thân chết tại chỗ sẽ không xa.
Ngụy Diên cũng không muốn vi phạm ý tứ của Bàng Thống, chỉ vào Tuân Văn Nhược nói.
- Ha hả, tướng quân gan dạ sáng suốt như thế hiện giờ canh giữ ở Cức Dương chẳng phải rất đáng tiếc hay sao? Tào Tư Không chiêu hiền đãi sĩ cầu tài như khát, lấy tài của tướng quân ắt sẽ được trọng dụng, chẳng phải mạnh hơn nhiều so với nơi này hay sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận