Tam Quốc Tranh Phong

Chương 334

Bắt gặp Tuân Văn Nhược như thế, Tuân Du cũng thở phào nhẹ nhõm. Hai người đi đến Tư Không phủ, lúc này trong Tư Không phủ Tào Tháo và đám người Quách Gia đang đợi Tuân Văn Nhược.
- Tham kiến chủ công.
Hai người đứng trước sảnh khom người bái.
- Văn Nhược mau mau đứng lên. – Tào Tháo vội đỡ Tuân Văn Nhược đứng lên. Mấy người nhìn hình dạng của Tuân Văn Nhược thì đều giật mình, nếu không phải thấy tinh thần của Tuân Văn Nhược còn tạm ổn, mấy người đều không tin được người này chính là Tuân Văn Nhược.
Tuân Văn Nhược còn muốn nói gì đó, đã thấy Tào Tháo khoát tay nói:
- Không cần phải nói gì cả. Văn Nhược cứ nói việc Kinh Châu trước đã, chúng ta vẫn còn chưa rõ việc Kinh Châu. Tài của Văn Nhược chúng ta đều biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn sẽ không phát sinh việc này đúng không?
Tào Tháo nói xong phất tay cho toàn bộ gia nhân đi ra ngoài, trên đại sảnh chỉ còn lại mấy người Quách Gia. Thấy Tào Tháo như thế, Tuân Văn Nhược cũng không chối từ đem việc Kinh Châu nói lại từ đầu đến cuối không dám giấu diếm điều gì. Mà mọi người trên đại sảnh thì nghe mà chấn động. Tất cả mọi người đều không dự liệu được hôn lễ hết sức bình thường này sẽ xảy ra trận long tranh hổ đấu như thế.
- Văn Nhược, vậy Triệu Vân kia thật sự đánh bại Trọng Khang ư? – Tận đến lúc này Tào Tháo vẫn không tin, rằng mãnh tướng của ông lại bị một viên tiểu tướng Kinh Châu đánh bại.
- Đúng vậy, Triệu Vân kia quả thật là hổ tướng đương thời. Hứa tướng quân tuy rằng uy mãnh bất phàm, nhưng trước đó hắn đã bị thương bởi trường thương rồi.
Tuân Văn Nhược gật gật đầu vẻ mặt rung động, hiển nhiên đang hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó.
- Ồ…
Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Triệu Vân này rốt cuộc là ai, không chỉ đánh bại được Hứa Chử, còn khiến cho Hứa Chử bị thương nữa. Phải biết rằng các võ tướng dưới trướng Tào Tháo không ai có thể chắc chắn sau khi làm Hứa Chử bị thương mà còn có thể toàn thân trở ra.
- Như vậy xem ra Lưu Kỳ này đúng là ý chí không nhỏ, hơn nữa thủ đoạn cũng không kém. Chủ công không thể không phòng nha.
Quách Gia nghĩ nghĩ nói. Chiếu theo cách nói của Tuân Văn Nhược cho thấy nhân tài dưới trướng Lưu Kỳ đông đúc, mà chỉ có người có chí lớn mới mời chào được nhiều người như thế, mới có thể làm cho nhiều người tài dị sĩ quy thuận. Thủ đoạn của Lưu Kỳ sao có thể tầm thường?
- Đúng vậy, Lưu Kỳ này giờ đã bước đầu nắm trong tay Tương Dương, mà ngay cả Phi Hổ Quân của Lưu Biểu hắn đều có thể điều động. Hơn nữa hơn phân nửa quan viên trong thành Tương Dương đã ủng hộ Lưu Kỳ, mà ngay cả gia tộc Thái thị danh tiếng nhất Kinh Châu cũng không dám làm gì. Lần này tới Tương Dương Thái Mạo đã một mình đến gặp ta, biểu lộ thái độ muốn đầu nhập vào chủ công.
Tuân Văn Nhược nghĩ đến vẻ khủng hoảng của Thái Mạo khi gặp y đã thầm than thủ đoạn của Lưu Kỳ quá tần nhẫn, ngay cả Thái Mạo ngang ngược cũng không dám có hành động gì.
- Ồ, gia tộc Thái thị ư?
Tào Tháo có chút kinh ngạc. Gia tộc Thái thị là đại tộc Kinh Châu ông sao không biết cơ chứ. Quan trọng nhất là trong tay gia tộc Thái thị còn nắm binh quyền, mấy vạn thuỷ quân Kinh Châu hơn phân nửa nằm trong tay gia tộc Thái thị.
- Chủ công, việc này tôi cũng chưa đồng ý với y. Kính xin chủ công quyết định.
Tuân Văn Nhược chắp tay nói.
- Ừm, gia tộc Thái thị này có thể tin được không?
Tào Tháo vẫn chưa tin. Gia tộc Thái thị phát triển mấy chục năm ở Kinh Châu nào dễ dàng từ bỏ cố thổ chứ.
- Chủ công, lúc này mặc kệ Thái Mạo có dị tâm hay không cứ nên dùng hắn. Sứ giả của Chủ công hai ngày tới sẽ đến nơi, đến lúc đó tứ phía Kinh Châu như hổ rình mồi, nếu Thái Mạo này có thể làm được chút chuyện trong lúc đó, Tương Dương có thể đánh hạ được rồi.
Quách Gia cười nói:
- Kinh Châu bốn bề thọ địch ắt sẽ mệt mỏi ứng phó, đến lúc đó nói không chừng Phi Hổ Quân Tương Dương cũng sẽ bị điều đi. Mà mấy vạn binh mã của gia tộc Thái thị là có thể đánh hạ được Tương Dương rồi, nói không chừng Kinh Châu cũng sẽ sụp đổ.
- Nhưng nếu Thái Mạo thất bại thì làm sao? - Tào Tháo do dự hỏi.
- Thái Mạo thất bại hay không cũng không ảnh hưởng đến chúng ta. Đến lúc đó Kinh Châu nhất định đại loạn, chúng ta càng dễ dàng chuyên tâm đối phó Viên Thiệu.
Quách Gia biết Tào Tháo còn hy vọng lấy được Kinh Châu nên vội khuyên nhủ.
- Là ta quá nóng lòng rồi. - Tào Tháo thở dài.
- Tuy nhiên, Văn Nhược, mấy người dưới trướng Lưu Kỳ kia thật sự lợi hại như ngươi nói ư?
Sắc mặt Quách Gia ngưng trọng hỏi Tuân Văn Nhược. Nếu đám người Gia Cát Lượng, Bàng Thống lợi hại như lời Tuân Văn Nhược, lần này nói không chừng Kinh Châu còn có thể nhân họa được phúc đè bẹp loạn trong giặc ngoài. Sau khi xử lý xong hoạ ngoại xâm thế lực Kinh Châu ắt sẽ cực kỳ lớn mạnh.
- Ôi, Từ Nguyên Trực kia ta cũng thấy hắn không có bất kỳ động tác gì. Bởi vậy không biết hắn có tài năng thế nào. Tuy nhiên người này có thể trợ giúp Lưu Kỳ bình định Trường Sa đánh lui Giang Đông hẳn tài năng không tầm thường. Có điều Gia Cát Lượng kia thanh danh rất cao, dù có biện thuật rất tốt nhưng ta cũng chưa từng thấy hắn làm gì cả. Về phần Bàng Thống lần này việc Uyển Thành đều do hắn chỉ huy, Nguỵ Diên kia cũng chính là hắn phái đi ngăn chặn chúng ta.
Tuân Văn Nhược bất đắc dĩ nói. Mấy người kia tuy rằng nhìn không đơn giản, nhưng cũng chưa thấy làm nên đại sự long trời lở đất gì.
- Ồ, ra là vậy.
Tào Tháo nhíu mày nhìn mấy người Quách Gia.
- Chủ công, Từ Nguyên Trực này thật ra ta biết.
Trình Dục chắp tay nói,
- Từ Nguyên Trực này là đại tài đương thời, là một gã du hiệp giết người bị bắt, may mắn được bạn bè cứu giúp nên mới thoát được, từ đó đã đi tứ xứ tìm kiếm danh sư để học hỏi, binh pháp thao lược không gì không giỏi. Kinh Châu có người này không thể coi thường được.
- Nhân vật như vậy lại không hiệu lực cho ta, quả thật là đáng tiếc. Lưu Kỳ này có tài đức gì mà được những người này phụ tá chứ. – Tào Tháo tiếc nuối nói.
- Chủ công, ta ở Tương Dương dù thấy Từ Nguyên Trực không làm gì, nhưng cũng có thể nhìn ra hắn rất được Gia Cát Lượng coi trọng, hoặc là nói rất kính trọng.
Tuân Văn Nhược không khỏi nhắc nhở.
- Chủ công, xem ra Kinh Châu không hề đơn giản như bề ngoài. Lưu Biểu này tuy không có bản lĩnh gì, nhưng Kinh Tương có y thống trị không hề xảy ra chiến loạn, lại bồi dưỡng được nhiều người tài như thế. Lần này mưu đồ của chủ công ắt sẽ gặp khó khăn, nói không chừng có thể khiến cho Lưu Kỳ này khống chế được toàn bộ Kinh Châu, hy vọng Chủ công sớm nên có chuẩn bị. Binh mã Phàn Thành và Thượng Dung cần phải gia tăng.
Quách Gia vẫn lo lắng cho Phàn Thành. Dù sao nếu Kinh Châu đã bị Lưu Kỳ hoàn toàn nắm trong tay, Lưu Kỳ này ắt sẽ trả thù tấn công Phàn Thành gây bất ổn cho Tào Tháo.
- Chủ công, tầm mắt của Văn Nhược luôn luôn rất chuẩn, Kinh Châu này văn phong cực thịnh nhân tài xuất hiện lớp lớp, không thể không phòng nha.
Trình Dục cũng khom người nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận