Tam Quốc Tranh Phong

Chương 567

Nhận được sự đồng ý của Lưu Chương, Lãnh Bao xoay người đi xuống thành trì, cầm trường thương của mình xông ra khỏi cửa thành.
- Tiểu tặc để mạng lại.
Xông ra khỏi thành, Lãnh Bao quát một tiếng, thúc ngựa xông về phía Triệu Vân.
- Giết!
Triệu Vân quát lạnh một tiếng, ngựa dưới chân dường như có linh tính đột nhiên xông ra ngoài, chỉ thấy ngựa trắng hí lên một tiếng không có dấu hiệu báo trước đột nhiên lao ra, tốc độ nhanh hơn Lãnh Bao vài phần.
- Tiểu tặc nhận lấy cái chết.
Hai người dần tiếp cận nhau, Lãnh Bao quát một tiếng, trường thương đâm thẳng đến đầu Triệu Vân, nếu để trường thương này đâm trúng đầu của Triệu Vân rất có thể bị xuyên thủng.
- Chết.
Ánh mắt Triệu Vân lạnh lùng, trường thương trong tay chuyển động, thương ảnh loé ra, tốc độ kinh người không ngờ phát sau liền vượt qua trường thương trong tay Lãnh Bao, tiếng khôi giáp bị xuyên thủng, sau đó kêu một tiếng trường thương đâm vào tim của Lãnh Bao.
Cho đến chết Lãnh Bao cũng không thể tin một thương này, trong mắt tràn đầy vẻ không tin, dường như không thể tin mình trước mặt người này không thể chống đỡ được một chiêu.
Đắc thủ một thương, cổ tay Triệu Vân đột nhiên chấn động lập tức lấy ra trường thương, đầu con ngựa dưới chân đột nhiên lệch đi tránh thoát một cú va chạm, cú nghiêng người này đã tách khỏi hẳn Lãnh Bao.
Lãnh Bao thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa, trường thương trong tay vừa vặn với bộ dạng này, ngựa dừng lại Lãnh Bao phịch một tiếng ngã xuống đất.
- Cái gì?
Trên cổng thành đám người Lưu Chương không tin nhìn cảnh tượng bên dưới, đại tướng Lãnh Bao dưới trướng hắn không ngờ lại bị giết chết dễ dàng như vậy.
Rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì, hắn còn không nhìn rõ Lãnh Bao ngã xuống mặt đất đã chết tại chỗ. Mọi người bên cạnh Lưu Chương cũng khiếp sợ nhìn Lãnh Bao trên mặt đất, mỗi khi nhìn về phía Triệu Vân ánh mắt đều kinh nghi bất định. Lãnh Bao này cũng được biết là đại tướng số một số hai dưới trướng của Lưu Chương, đại tướng như vậy ngay cả một chiêu của Triệu Vân cũng không tiếp được, thật làm cho bọn họ khiếp sợ không thôi.
- Xem ra binh sĩ dưới trướng ngươi bị thổi phồng quá rồi, đồ rác rưởi như vậy mà muốn lấy mạng của ta, thật nực cười.
Một tay Triệu Vân khẽ kéo dây cương, một tay cầm trường thương, khoé miệng tràn đầy châm chọc.
Mà theo từng lời của Triệu Vân, máu cũng nhỏ xuống từ mũi trường thương, cũng khiến cho cảnh tượng càng thêm lạnh.
Đối với ngữ điệu trào phúng của Triệu Vân, trên cổng thành một đám sắc mặt trầm xuống nhưng không có người nào dám đứng ra yêu cầu xuất chiến. Lãnh Bao vừa mới chết, một màn kia khiến mọi người khiếp sợ, mọi người tự nhận không nắm chắc sẽ tiếp được một thương này.
Nhìn thoáng qua mọi người, thấy bọn họ đều sợ hãi nhìn Triệu Vân, sắc mặt Lưu Chương xanh mét, một gã tướng lĩnh Kinh Châu lại có thể chèn ép tất cả tướng lĩnh dưới trướng hắn, khiến cho hắn cực kỳ không cam lòng.
- Chủ công, mạt tướng xin chiến.
Chú ý tới sắc mặt của Lưu Chương, trong lòng Hoàng Quyền cười khổ một tiếng, sắc mặt quyết tâm tiến lên phía trước nói. Lúc này bởi vì Triệu Vân đến khiến cho sĩ khí hai mươi vạn đại quân giảm sút, nếu để Triệu Vân tùy ý như thế, vậy hai mươi vạn đại quân sẽ tan rã không còn, cho dù là Lưu Chương tự mình thống lĩnh đại quân cũng không thể xoay chuyển được tình thế.
Vẻn vẹn một mình Triệu Vân mà trong này có hai mươi vạn đại quân Ích Châu. Trước đó Triệu Vân đối mặt với hai mươi vạn đại quân Ích Châu đem mấy trăm binh sĩ Ích Châu giết chết không còn, rồi sau đó lại một thương giết chết đại tướng Lãnh Bao, gần hai ngàn người đã đè ép cho hai mươi vạn đại quân gần như không thở nổi, nếu tiếp tục như vậy thì hậu quả rất khôn lường.
- Ừ.
Thấy Hoàng Quyền như thế, ánh mắt mọi người phức tạp nhìn Hoàng Quyền. Với võ nghệ của Triệu Vân, lần này Hoàng Quyền đi là lành ít dữ nhiều, nhưng lúc này Hoàng Quyền đã có dũng khí đứng ra, mọi người không khỏi kính nể hơn mấy phần.
- Xin Chủ công nghĩ kỹ.
Mọi người ở đây cho ràng Lưu Chương sẽ hết sức đáp ứng, thì một giọng nói đột nhiên vang lên, khiến mọi người đều kinh ngạc.
Người nói chuyện là mặc bào phục, nhưng là nho bào thông thường, quan trọng nhất là khuôn mặt người này mọi người đều là lần đầu thấy.
Người này như thế nào lại xuất hiện ở đây! Hơn nữa mới vừa rồi người này gọi Lưu Chương là chủ công, vậy chứng minh người này dưới trướng Lưu Chương, dưới trướng Lưu Chương khi nào thì có nhân vật như vậy?
Đối mặt với tất cả ánh mắt kinh nghi bất định của mọi người, người này thần sắc bình tĩnh, không khó chịu chút nào, chỉ điểm này cũng đủ chứng minh người này không bình thường. Có thể đi theo Lưu Chương đến đây đều là người có quyền cao chức trọng ở Kinh Châu, hiểu thấu tâm người, trong nháy mắt liền hiểu thân phận của người này.
Mấy ngày này biểu hiện của Lưu Chương mỗi lần xuất hiện đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, người này lại xuất hiện vào lúc này, như vậy người này rất có thể là người sau màn tính kế cho Lưu Chương.
- Chủ công, Triệu Vân này dũng mãnh, không phải là Trương Nhậm tướng quân và Nghiêm Nhan tướng quân thì không địch lại được. Tuy Hoàng tướng quân văn võ song toàn, nhưng cũng không phải đối thủ của người này. Để chưa công đã mất mạng lại đề cao uy danh của Kinh Châu, còn không bằng không để ý tới làm gì. Hơn nữa Hoàng tướng quân văn võ song toàn, toàn bộ Ích Châu người có thể so sánh cũng không nhiều, nếu vô tội bỏ mình như thế thật quá đáng tiếc.
Người trung niên hơn ba mươi tuổi vẻ mặt nở nụ cười nhìn thoáng qua Hoàng Quyền, sau đó quay đầu trịnh trọng nói với Lưu Chương.
- Phù! Theo ý kiến của tiên sinh, việc này nên xử lí như thế nào, Triệu Vân làm nhục chúng ta như vậy, thật sự nuốt không trôi cơn tức này.
Lưu Chương hít một hơi thật sâu buộc chính mình bình tĩnh, nhìn về phía người trung niên nói.
Nếu là người khác hắn tự nhiên sẽ không để ý tới, nhưng người này lại khác, nếu như người này nói có thể, như vậy thế lực của Ích Châu khuếch trương cực nhanh vượt xa Kinh Châu.
----oOo---------------
- Chủ công, Triệu Vân dũng mãnh như thế, Ích Châu ta ngoại trừ Trương tướng quân và Nghiêm tướng quân ra sợ là khó có người địch nổi, Nhân tài như vậy đúng là khó có được, sao chủ công không thưởng ngàn kim, tặng ngựa tốt lung lạc lòng người.
Người trung niên cười nói.
- Ừ?
Lưu Chương nhíu mày nhìn người trung niên, thấy ông ta không có ý nói đùa, mới nghi ngờ nói:
- Tiên sinh nói vậy là có ý gì?
- Ha ha, hiện giờ Trương tướng quân và Nghiêm tướng quân đều không ở đây, chư tướng trong thành khó có thể địch nổi, cho dù đại quân đem hai ngàn binh mã vây kín cũng không nhất định có thể thành công, một khi đã như vậy sao không dùng cái này lộ rõ ý cầu tài của chủ công, vừa có thể ổn định tâm quân, vừa có thể bức bách Triệu Vân.
Người trung niên nói.
- Thì ra là thế!
Trong lòng Lưu Chương giật mình một hồi, lập tức lại cảm thấy có chút không ổn, nếu chuyện này tự mình nói ra, lúc này mình trực tiếp hạ lệnh xa so với ở trong này thảo luận mạnh hơn nhiều.
- Một khi đã như vậy thì nghe theo lời tiên sinh nói vậy.
Lưu Chương gật đầu nói.
Không bao lâu cửa thành liền mở rộng, một đội binh mã khoác lụa hồng xen tím ra khỏi cửa thành, đi tới trước mặt Triệu Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận