Tam Quốc Tranh Phong

Chương 494

- Ừ, truyền lệnh cho tất cả trinh sát toàn bộ rút về, chỉ để lại Cẩm Y Vệ chặt chẽ chú ý tình hình của đại quân Diêm Phố.
Lưu Kỳ gật gật đầu, cách càng gần thì khả năng Diêm Phố phát hiện càng lớn. Tuy Diêm Phố đã là cá nằm trên thớt, nhưng nơi này dù sao cũng là Hán Trung, nếu như Diêm Phố thật sự có cách thoát thân, chỉ sợ mấy vạn đại quân của mình sẽ khó sống sót.
- Rõ.
- Đại quân Diêm Phố cách nơi này còn lộ trình một canh giờ nữa.
- Đại quân Diêm Phố cách nơi này còn lộ trình nửa canh giờ nữa.
- Đại quân Diêm Phố cách nơi đây còn một khắc lộ trình.
Theo thời gian, tình huống đại quân Diêm Phố truyền đến càng lúc càng nhanh, đại quân Lưu Kỳ cũng vì từng đạo tin tức mà tất cả thần kinh đều vô cùng căng thẳng, từng bàn tay cầm chặt trường thương gắt gao nhìn chằm chằm bóng tối phía trước.
Rốt cục dưới sự mong chờ của từng binh lính, một mảnh ánh lửa xuất hiện phía trước.
Ngoài quan đạo cách đại quân Lưu Kỳ vài dặm, đoàn người Diêm Phố dẫn dắt đại quân tiến về phía trước, xung quanh đại quân là trinh sát cầm bó đuốc giơ cao, đem ánh sáng chiếu rọi. Nơi này cách thành Nam Hương đã rất xa, có thể nói là thoát khỏi phạm vi giám sát của binh mã Kinh Châu, bởi vậy vì mau chóng lên đường Diêm Phố mệnh lệnh cho đại quân đem đuốc đốt lên.
- Còn không có tin tức gì truyền về sao?
Diêm Phố cau mày hỏi.
- Không có, tiên sinh, bất kể là Nam Hương hay Thành Cố đều không có bất cứ tin gì truyền về, có lẽ đại quân Kinh Châu vẫn chưa hề biết tin.
Trương Anh thoải mái nói.
- Không thể nào, đại quân đã rời khỏi thành thời gian dài như vậy, binh mã Kinh Châu không thể nào không phát giác? Hơn nữa trên đường này cũng quá quỷ dị, không hề gặp được một binh mã hoặc trinh sát Kinh Châu nào.
Diêm Phố nhíu chặt hai mày, ưu tư nói.
- Thành Nam Hương vẫn luôn đóng chặt, tin tức không có khả năng truyền ra ngoài, Kinh Châu kia nói không chừng lúc này còn chưa biết chúng ta đã rời khỏi Nam Hương, tiên sinh không cần lo lắng.
Trương Tú không để tâm nói, tuy gã cũng cảm thấy chuyện này có chút kì lạ, nhưng lúc này gã cũng đã quen với việc nghĩ về phương diện tốt.
Tuy Trương Anh nói như thế, nhưng Diêm Phố ở một bên lại càng thêm lo lắng:
- Đại quân rời khỏi thành Nam Hương đã ba canh giờ rồi, đến hiện giờ cư nhiên không có lấy một trinh sát quay về, ngươi không thấy quỷ dị sao. Trừ khi binh mã Kinh Châu không phát hiện chúng ta rời thành, thì chính là binh mã Kinh Châu không chỉ phát hiện chúng ta rời thành Nam Hương, hơn nữa trên đường còn mai phục nhân thủ, mới khiến cho trinh sát của ta một người cũng không quay về.
- Việc này… không thể nào, binh mã Kinh Châu làm thế nào biết được tình huống của đại quân chúng ta?
Trương Anh âm thầm kinh hãi, nếu như Diêm Phố nói là thật, vậy phía trước nói không chừng binh lính Kinh Châu đang chờ đợi bọn họ.
- Lập tức phái trinh sát, mỗi một khắc đều phải trở về kiểm kê nhân số một lần.
Diêm Phố nói.
- Một khắc đồng hồ? Tiên sinh, một khắc đồng hồ trinh sát căn bản không thể chạy xa, có nên khoảng mỗi nửa canh giờ kiểm kê một lần hay không?
Trương Anh do dự nói. Trinh sát tuy là cưỡi ngựa nhưng trong vòng một khắc không thể chạy bao xa, thêm việc phải quay về, làm sao có thể đủ bảo đảm tình huống bốn phía của đại quân.
- Không được, một khắc thôi, không được ngắn hơn nữa, nhất định phải xác định trong sáng nay động tĩnh của binh mã Kinh Châu. Còn nữa, ta cho ngươi phái binh lính đi thám thính động tĩnh của binh lính Kinh Châu, giờ đã có phản hồi chưa?
Diêm Phố đột nhiên hỏi.
- Không có.
Trong lòng Trương Anh trầm xuống nói, suốt ba canh giờ, từ lúc bọn họ rời thành Nam Hương đã là ba canh giờ, mà trong khoảng thời gian đó không hề có một tên trinh sát nào trở về, điều này cũng đủ cho thấy có tình huống phát sinh.
- Ta đi an bài ngay.
Trương Anh chắp tay nói, gã đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, nếu như phán đoán là thật, vậy bọn họ lúc này nói không chừng đã trúng cạm bẫy do Kinh Châu bố trí rồi.
Ngay lúc Trương Anh xoay người rời đi, phía trước đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, kèm theo tiếng hô to giống như núi lở, khiến sắc mặt Trương Anh biến đổi lớn.
---------------------------------------------
- Giết!
Âm thanh ròn rã vang lên, mang theo sát khí lành lạnh, khiến Trương Anh ở trên ngựa suýt nữa bị nó hất xuống, Diêm Phố ở một bên đồng thời sắc mặt liền tái mét, nghe theo từng trận hô to mang theo hàn ý, càng khiến trong lòng thêm trầm trọng, có thể từ trong âm thanh nghe ra được, binh mã Kinh Châu phía trước chắc chắn không ít.
Hơn nữa binh mã Kinh Châu phía trước rõ ràng là cách bọn y không xa, không biết binh mã Kinh Châu đến nơi này từ lúc nào, thám báo y phái đi không ngờ cũng không thể phát giác ra, lúc này sự tình phát sinh đã chứng minh suy đoán của y.
Binh mã Kinh Châu sớm đã nhận được tin tức y muốn lui binh vẫn luôn ẩn nấp mà không lộ ra, hơn nữa còn thiết kế cạm bẫy to như thế chờ y nhảy vào, quan trọng nhất là y không những nhảy vào mà còn mang theo một vạn binh mã cùng nhảy.
Nếu như Lưu Kỳ có thể thiết kế cạm bẫy trong này, tất nhiên sớm đã dự kiến được y sẽ đi từ nơi này, vậy thì tất nhiên sau lưng y cũng sẽ bố trí người phía sau, phòng ngừa y quay lại bỏ chạy.
- Diêm tiên sinh, đã đợi lâu.
Diêm Phố đang trong trầm tư thì một đạo âm thanh truyền đến, khiến Diêm Phố chấn động, đây chẳng lẽ là Lưu Kỳ, tự mình hắn đến, xem ra là mười phần nắm chắc bắt mình tại nơi này rồi.
Trong lòng chấn động, Diêm Phố thúc ngựa tiến lên trầm giọng nói:
- Đối diện hẳn là Kinh Châu Mục Lưu Kỳ, không biết vì sao lại ở nơi này ngăn chặn đường đi của quân ta?
Diêm Phố một mặt nói nhưng suy nghĩ chuyển nhanh, nghĩ làm sao có thể thoát thân từ nơi này, một mặt lại diễn trò với Lưu Kỳ.
- Ta vì sao lại ở đây, chẳng lẽ Diêm tiên sinh không biết sao? Hai vạn quân của ta ở đây chờ tiên sinh đã lâu, tiên sinh cũng không cần nghĩ cách thoát thân, ta nghĩ lúc này Nam Hương đã không còn nằm trong sự khống chế của Hán Trung nữa, mà phía sau Diêm tiên sinh, Tuyên Uy Hần hẳn là mang theo một vạn năm ngàn binh mã Kinh Châu ta có lẽ cũng đã đến rồi.
Nhìn bộ dáng Diêm Phố như vậy, Lưu Kỳ cao giọng hô.
Nghe Lưu Kỳ nói thế, trong lòng Diêm Phố lại bất an, quả nhiên không đợi y quay đầu chợt nghe đến phía sau một vạn đại quân truyền đến tiếng xao động. Trước có cường địch, sau có truy binh, một vạn đại quân ta chẳng phải không có một cơ hội thoát thân sao?
“Dụng tâm của Lưu Kỳ này rất hiểm ác, không ngờ muốn mượn cơ hội chèn ép sĩ khí quân ta.”
Diêm Phố hơi híp tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm vị thanh niên mặc khôi giáp sáng như bạc đối diện đang đứng ở chính giữa kia. Thanh niên này hành sự lại lão làng như thế, một chút không có vì lợi ích trước mắt mà gấp gáp.
- Lời của Châu Mục đại nhân nói ta làm sao lại không tin tưởng. Nói đến Kinh Châu ngài tổng cộng không vượt qua ba vạn binh mã, sao có thể có nhiều binh mã đến truy kích chúng ta. Châu Mục đại nhân cần gì phải nói lời đe dọa như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận