Tam Quốc Tranh Phong

Chương 46

- Đọc.
- Rõ.
Sau khi Triệu Luy khom người xác nhận, liền mở tấm giấy bạc mỏng, đọc:
- Quân kỷ. Đây là phép tắc làm việc trong quân ta, bất luận kẻ nào cũng không được vi phạm. Trên chiến trường, hễ tự ý thoái lui, chém! Trên chiến trường, hễ báo quân tình giả, chém! Trên chiến trường, hễ nhiễu loạn quân tâm, chém! Trên chiến trường, hễ kháng lệnh, chém! Hễ lạm sát người vô tội, chém! Hễ kẻ nào gian dâm, bắt người cướp của, chém! . . .Đây là quy tắc để ta và tướng sĩ làm việc, hễ ai vi phạm nghiêm trị không tha.
Đọc xong Triệu Luy khom người đưa tờ giấy mỏng tới trước người Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ không tiếp nhận tờ giấy mỏng mà nói với toàn quân:
- Từ hôm nay trở đi, Triệu Luy sẽ là quan đôn đốc, hễ ai vi phạm quân kỷ đều do quan đôn đốc xử trí, nếu không phục có thể trực tiếp tới tìm ta.
Nói xong nhìn về phía Triệu Luy, hỏi:
- Ngươi có thể đảm nhiệm trọng trách này không?
Triệu Luy có chút kích động nói:
- Luy quyết không phụ lòng kỳ vọng của tướng quân.
- Từ nay về sau, trước khi tiếng trộng trận dứt còn chưa tới thao trường, chém!
Nói xong bước về phía trước mà đi.
Thái Hòa bước nhanh đuổi theo Lưu Kỳ, hỏi:
- Chuyện lớn như vậy, vì sao tướng quân không thương lượng với ta một chút, liền một mình quyết định?
Sắc mặt Thái Hòa có chút khó coi, y ở trong quân có chút uy danh, Lưu Kỳ trước đó lại không thông báo với y thực sự không để y vào mắt.
Lưu Kỳ quay đầu nhìn Thái Hòa hỏi:
- Trong quân ai là tướng quân?
Thái Hòa không hiểu ý tứ trong lời nói của y, nhưng vẫn đáp lại:
- Đương nhiên ngài là tướng quân.
Lưu Kỳ cười nói:
- Nếu ta là tướng quân, vì sao trước đó phải báo cho ngươi.
Sau khi nói xong, hừ lạnh một tiếng liền rời đi.
- Ngươi. . .
Thái Mạo chỉ về phía Lưu Kỳ không nói nên lời.
Sắc mặt Thái Hòa vô cùng khó coi trở về quân trướng, khâu lâu sau có vài tướng lĩnh tụ tập trong quân trướng của y, sau khi nghe được Thái Hòa nói đều bàn tán.
- Tên Lưu Kỳ này chỉ là tên lông mao con chưa mọc hết đã kiêu ngạo nhưu thế, quả thực không để chúng ta vào mắt.
- Đúng vậy, nếu không dạy cho hắn một bài học, hắn lại nghĩ hắn có thể một mình định đoạt chuyện trong quân.
- Đúng vậy, không có chúng ta nhúng tay vào, xem hắn có thể dựa vào cái gì để ra trận. Đại nhân yên tâm, chuyện trong quân là do đại nhân định đoạt, mệnh lệnh của Lưu Kỳ không cần phải quan tâm.
Mọi người ngươi một lời ta một chữ, bàn tán khiến cho sắc mặt Thái Hòa bình thường trở lại, nhưng khẩu khí vẫn rất không cam lòng, nhìn mọi người nói:
- Ngày mai tất nhiên Lưu Kỳ sẽ đánh trống trận, đến lúc đó các ngươi thông báo thuộc hạ không cần để tới, ta muốn xem Lưu Kỳ mất hết thể diện trước toàn quân, uy oai tan biến không còn.
- Tướng quân yên tâm, ngày mai nhất định sẽ khiến cho Lưu Kỳ kia mất mặt.
Mọi người cùng nhau nói.
Thái Hòa tụ tập với đám người kia tự nhiên không qua được mặt Lưu Kỳ, mặc dù ngành tình báo của Lưu Kỳ vừa mới hình thành sơ lược. Nhưng vẫn thừa để giám sát một quân doanh. Lúc này trong đại trướng thống soái, đám người Lưu Kỳ, Từ Thứ đã thương nghị chuyện ngày mai. Đám người Mã Trung, Lữ Giới, Mã Lương, Triệu Luy và Cam Ninh cũng ở trong đó.
Lưu Kỳ nhìn mọi người nói:
- Nếu chuyện ngày mai thành công, trên dưới một lòng chuyện bình định phản nghịch sắp tới chắc chắn thành công, nếu thất bại thì đừng nói có thể dẹp yên phản nghịch. . .
Sau khi phân phó mọi người hoàn tất, Lưu Kỳ lại gọi Vương Nghị đến, hai người thương nghị sau hồi lâu mới chấm dứt.
. . . . .
Một thanh niên thành Tương Dương mặc quần áo rách nát mang theo một cây đao ra khỏi cửa thành, cây đao trong tay y hoen rỉ, phía trên lưỡi đao tràn đầy lỗ hổng, tổng thể như thế tự nhiên thu hút ánh mắt người đi đường, khiến bọn họ liên tục liếc mắt nhìn qua. Chàng thanh niên này không để ý tới ánh mắt người xung quanh, chỉ liếc mắt nhìn thành Tương Dương một cái, sau đó bước nhanh rời đi.
Ánh bình minh bao phủ toàn bộ quân doanh yên tĩnh, tiếng trống nặng nề vang vọng bốn phía, Phi Hổ Vệ sau tiếng trống vang đã mặc quân trang chỉnh tề ra khỏi quân trướng, tập hợp về phía thao trường.
Đám người Cam Ninh cũng theo sát phía sau, tập hợp ở thao trường.
Tiếp đến là đám quân sĩ quân y không chỉnh tề tốp năm tụm ba bước nhanh về phía thao trường, bởi vì chạy vội cả đám đều khom lưng thở hổn hển. Lưu Kỳ đứng trên đài cao bình tĩnh quan sát hết thảy, rồi yên lặng tính toán thời gian. Triệu Luy mang theo quân sĩ ngăn cản ở cửa thao trường, ngăn cản những binh sĩ tới muộn tiến vào.
Tiếng trống dồn dập giống như chuông báo đòi mạng, khiến cho quân sĩ chạy tới như bay. Trong quân trướng của Thái Hòa tụ tập hơn mười tên tướng sĩ, bọn họ đều căng mắt nhìn Thái Hòa.
Một gã tiểu tướng không kiềm chế được hỏi:
- Tướng Quân, chúng ta thực sự không đi sao? Đại Tướng Quân đã nói, nếu ai không đến liền chém đầu, chúng ta không đến có bị chém không?
Không có ai phản đối lời tên tiểu tướng kia nói, tuy bọn họ đều trung thành với Thái Hòa, nhưng thời điểm lấy tính mạng mình ra đặt cược, bọn họ đều lựa chọn im lặng.
Thái Hòa nhìn đám người trước mắt, sắc mặt không đổi, đợi cho tên tiểu tướng kia nói xong mới cười nói:
- Tất cả chúng ta ở nơi này bất luận chức quan lớn nhỏ cũng đều là tướng quân, hơn nữa bộ hạ của các ngươi ít nhất cũng có hơn nghìn người, Lưu Kỳ hắn chẳng lẽ dám giết toàn bộ chúng ta? Mọi người không cần lo lắng, có gì ta chịu trách nhiệm là được.
Nghe Thái Hòa nói xong, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Dựa vào bối canhr của Thái Hòa, cho dù Lưu Kỳ muốn động thủ với y cũng phải suy nghĩ kỹ lưỡng.
Tiếng trống đột nhiên dừng lại.
- Đóng cửa thao trường.
Sau tiếng trống cuối cùng dừng lại, Triệu Luy sai người phi tới cửa thao trường ngăn cản người bên ngoài tiến vào.
Mấy người tới chậm bị ngăn ngoài cửa đều la lớn:
- Cho chúng ta vào, cho chúng ta vào. . .
Tiếng trống lại vang lên, Triệu Luy sai người mở cửa thao trường để mấy người vừa nãy bị ngăn bên ngoài tiến vào. Mấy người bên ngoài thấy cửa thao trường mở ra, liền vui mừng phi vào.
- Bắt lấy.
Triệu Luy ra lệnh một tiếng, đám vệ sĩ đứng bên lập tức tiến lên bắt bọn họ đưa tới trước người Triệu Luy.
- Hồi trống thứ nhất không đến, mang xuống đánh ba mươi quân côn.
Triệu Luy và Lưu Kỳ đã sớm bàn bạc tốt việc xử phạt, hồi trống thứ nhất không đến đánh ba mươi quân côn. Hồi trống thứ hai không đến đánh sáu mươi quân côn. Hồi trống thứ ba không đến đánh chín mươi quân côn. Hồi trống cuối cùng không đến, chém đầu thị chúng.
Không lâu sau, trên thao trường vang lên tiếng kêu thảm thiết, những ở bên nghe thấy âm thầm than may mắn mình đến sớm.
Có tiếng kêu thảm vang vọng quân doanh, vài đám quân sĩ vốn đang chần chừ liên bước nhanh về phía thao trường. Những đám quân sĩ được cấp trên hạ lệnh không được tới thao trường cũng kinh nghi bất định chạy ra lều vải nhìn về phía thao trường.
Trong trướng Thái Hòa, Thái Hòa nghe được hạ nhân bẩm báo, cười ha hả nói:
- Ta còn tưởng rằng hắn thực sự chém đầu người tới trễ, không ngờ chỉ là phô trương thanh thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận