Tam Quốc Tranh Phong

Chương 313

Tự Thụ thở dài, y biết chuyện này không dễ dàng như vậy, nhưng cũng không ngờ Lưu Kỳ vừa lên đến đã cự tuyệt.
- Công Dữ tiên sinh nói đùa, cùng Ký Châu liên minh mặc dù có chút lợi ích, nhưng hại cũng không thiếu, hơn nữa đối với hại mà nói lợi ít đến thương cảm.
Lưu Kỳ lắc đầu nói.
- Ồ, sao lại nói vậy?
Tự Thụ có chút kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ.
- Ha ha, ta hỏi tiên sinh, không biết lần này cùng Tào Tháo giao chiến Ký Châu phần thắng thuộc về ta bao nhiêu?
Lưu Kỳ hỏi.
- Ha ha, binh lực Tào Tháo tuy rằng kém chủ công, nhưng cũng không ít, nói tính sơ qua hẳn là có tám phần phần thắng.
Tự Thụ trầm mặc một hồi nói.
- Ta thấy Ký Châu chỉ có ba phần thắng thôi.
Lưu Kỳ không chút do dự mà nói.
- Sao?
Tự Thụ kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ, cho dù là tính cả các phương diện xấu nhất của Ký Châu, Ký Châu cũng có sáu thành phần thắng, cái đó cùng ba thành phần thắng theo như lời Lưu Kỳ nói thật sự là chênh lệch quá lớn.
- Ta biết rõ tiên sinh không tin, nhưng ta nghe nói binh mã Ký Châu mấy năm liên tục chinh chiến đã kiệt sức, nội bộ bất ổn. Nếu lần này cùng Tào Tháo tương chiến, dù có cơ hội thủ thắng, nhưng nếu Tào Tháo tử thủ một thành không giao chiến cùng các ngươi, đợi cho binh mã Ký Châu kiệt sức là lúc điều động một thượng tướng đốt cháy lương thảo các ngươi, mấy chục vạn đại quân Ký Châu tức vong, đến lúc đó dưới trướng Viên Bản Sơ sụp đổ chỉ sợ cũng cách diệt vong không xa.
Lưu Kỳ lắc đầu nói.
Đây là kết quả trận Quan Độ (*) trong lịch sử, nhưng Lưu Kỳ còn cần mượn trận chiến Quan Độ để vạch kế cho Kinh Châu, bởi vậy hắn sẽ không để cho Viên Thiệu dễ dàng bị đánh bại như thế. Hơn nữa nếu Viên Thiệu bị đánh bại, không cần Viên Thiệu thúc giục hắn cũng sẽ phái binh tấn công Hứa Đô, sẽ không để cho Tào Tháo đuổi tận giết tuyệt Viên Thiệu. Có Viên Thiệu kiềm chế Tào Tháo trong thời gian ngắn cũng làm không được gì.
(*)Trận Quan Độ: là trận đánh diễn ra trong lịch sử Trung Quốc vào năm 200 tại Quan Độ thuộc bờ nam Hoàng Hà giữa Tào Tháo và Viên Thiệu là 2 thế lực quân sự mạnh nhất trong thời kì tiền Tam Quốc. Kết quả trận chiến là Tào Tháo đã tiêu diệt gần như hoàn toàn quân số của đối thủ lớn nhất Viên Thiệu, tiến tới đánh bại nốt các thế lực chống đối ở Trung Nguyên, tạo điều kiện xây dựng nên nhà Tào Ngụy đồng thời chấm dứt thời kì Tiền Tam Quốc.
- Cái này. . .
Tự Thụ quá sợ hãi. Lưu Kỳ nói đúng nhược điểm của Viên Thiệu, một khi đại quân bị sụp đổ, vậy thế lực dưới trướng Viên Thiệu trong một đêm sẽ sụp đổ, đến lúc đó Tào Tháo chỉ cần thừa thắng truy kích, thế lực Ký Châu tất sẽ rơi vào trong tay Tào Tháo.
- Đa tạ đại công tử nhắc nhở.
Tự Thụ trịnh trọng thi lễ với Lưu Kỳ.
Mà ngay cả Gia Cát Lượng và Từ Thứ cũng đầy kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ, kế sách này mặc dù nói khó không khó, nhưng người bình thường cũng không thể tưởng được, mà Lưu Kỳ ở Kinh Châu xa xôi lại nắm chắc thế lực Ký Châu chuẩn xác như thế, đích thật là làm cho bọn họ kinh ngạc.
- Ta có một điều kiện nếu tiên sinh đã đáp ứng, vậy Kinh Châu cùng Ký Châu kết minh cũng không phải không thể.
Lưu Kỳ nói xong nhìn Tự Thụ chờ đợi.
- Điều kiện gì? Đại công tử cứ mở miệng, nếu tại hạ có thể làm được, tất sẽ không để cho Đại công tử thất vọng.
Tự Thụ trịnh trọng nhìn Lưu Kỳ nói. Lưu Kỳ dễ dàng đã nghĩ ra mưu kế này, có thể thấy được không tầm thường, có đồng minh như vậy thật sự là may mắn.
- Ha ha, Công Dữ tiên sinh tất có thể làm được.
Lưu Kỳ nói xong, mặt lộ ra ý cười nói với Tự Thụ:
- Nếu Kinh Châu cùng Ký Châu kết minh, Viên Bản Sơ sẽ vẫn binh bại, hơn nữa nguyên nhân này thực sự không phải là qua Kinh Châu, vậy Công Dữ tiên sinh và Cao Lãm tướng quân cuối đời sẽ ở Kinh Châu, không biết tiên sinh có hay không làm được?
Lưu Kỳ làm thế đối với Tự Thụ là tình thế bắt buộc, hơn nữa còn có Cao Lãm. Cao Lãm cùng Nhan Lương Văn Sú, còn có Trương Cáp đều là nhân vật nổi danh.
Dưới trướng Lưu Kỳ tuy rằng thực lực vừa mới hình thành, nhưng ai lại sẽ ngại thiếu nhân tài, mà Tự Thụ là mưu sĩ cao nhất dưới trướng Viên Thiệu, Tào Tháo thậm chí là đem y so sánh với Trương Lương, Trần Bình. Nếu Viên Thiệu có thể nghe theo đề nghị của Tự Thụ, thiên hạ này nói không chừng sẽ về Viên Thiệu rồi.
- Đại công tử nói đùa?
Tự Thụ có chút không tin, sau khi y cho rằng Kinh Châu cùng Ký Châu kết minh, chỉ cần Kinh Châu vào thời điểm thích hợp xuất binh, vậy Tào Tháo hắn thua không thể nghi ngờ, phần thắng có thể xem như có chín thành. Mà Lưu Kỳ dùng một thành kia đến đánh cuộc tương lai Kinh Châu, Tự Thụ lúc này cũng không biết là nên may mắn địa vị mình ở trong lòng Lưu Kỳ, hay là nên cao hứng Lưu Kỳ lại có thể dùng giá phải trả lớn như thế để đổi y.
- Nếu Công Dữ tiên sinh đáp ứng điều kiện của ta, ta có thể cùng Ký Châu kết minh. Nếu Công Dữ tiên sinh không tin, ta lập tức viết minh ước với Công Dữ tiên sinh.
Lưu Kỳ nói xong bèn phân phó Gia Cát Lượng viết minh ước.
- Ta tin rồi.
Tự Thụ thở dài nói:
- Ta đáp ứng điều kiện của Đại công tử.
Tình huống mặc dù có một thành thất bại, nhưng so với thắng lợi có được mà nói bản thân có tính là gì. Huống chi mặc dù là dưới trướng Tào Tháo người tài xuất hiện lớp lớp, mình cũng không phải ngồi không, hơn nữa mấy người Điền Phong hẳn là cũng sẽ không thêm phiền vào lúc này.
- Tốt, ta lập tức để Nguyên Trực và Công Dữ tiên sinh cùng nhau đi tới Ký Châu, nếu Công Dữ tiên sinh có yêu cầu gì, chỉ cần phù hợp với nội dung trên hiệp ước, thì có thể để cho Nguyên Trực phái người truyền về Kinh Châu. Kinh Châu sẽ theo kế hoạch mà làm.
Lưu Kỳ nói xong chỉ chỉ Từ Thứ một bên nói.
Hắn cũng không phải là để cho Từ Thứ đi Ký Châu làm việc nhỏ như thế, dưới trướng Viên Thiệu võ tướng mưu sĩ nhiều như vậy, chỉ cần Từ Thứ thường xuyên đi lại một phen, tất có thể chiêu mộ được người.
- Chỉ sợ không ổn, Nguyên Trực tài lớn như thế sao có thể vì việc nhỏ như thế mà bôn ba.
Tự Thụ lúc này cảm thấy không ổn, Từ Thứ ở trong lòng Lưu Kỳ địa vị rất cao, nếu không có chuyện trọng yếu gì, hắn ta sao sẽ rời đi Kinh Châu. Đi đến Ký Châu ắt có việc trọng đại phải làm, y cũng không thể gây thêm phiền cho Từ Thứ.
- Công Dữ tiên sinh yên tâm, Nguyên Trực đến Ký Châu sẽ không gây thêm phiền toái cho Công Dữ tiên sinh, chỉ là để cho Công Dữ tiên sinh thực hiện lời hứa mà thôi. Ký Châu cách Kinh Châu đâu chỉ ngàn dặm, nếu Công Dữ tiên sinh có chuyện gì, ta có thể không kịp viện trợ.
Lưu Kỳ lắc đầu nói.
- Vậy được rồi, một khi đã như vậy vậy tại hạ trở về khởi thảo minh ước.
Tự Thụ thấy Lưu Kỳ kiên trì cũng đồng ý, cùng lắm thì đi đến Ký Châu giám thị Từ Thứ là được. Nói xong Tự Thụ định rời khỏi.
- Ha ha, Công Dữ tiên sinh không cần lo lắng, minh ước Khổng Minh đã viết xong.
Một giọng nói vang lên, Gia Cát Lượng đã để bút xuống, thôi khô mực nước, cầm lên xem kỹ một lần rồi đưa cho Tự Thụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận