Tam Quốc Tranh Phong

Chương 553

- Ồ?
Cao Lãm ngẩn ra, có chút chần chừ nhìn thoáng qua Trương Cáp, có nên nói cho hắn ta biết không. Tuy rằng quan hệ hai người bình thường, nhưng đúng là không nguyện tương lai sẽ xung đột với nhau.
- Khởi bẩm hai vị tướng quân, giám quân đại nhân yêu cầu tiểu nhân nói cho hai vị biết, Quách Đồ, Phùng Kỷ đã hồi doanh, đem trận chiến này đổ hết tội lên đầu hai vị tướng quân và giám quân đại nhân. Sự việc khẩn cấp, giám quân đại nhân muốn hai vị tướng quân chạy tới nơi này trước.
Ngay lúc Cao Lãm đang do dự thì gã tiểu tướng bước nhanh tới, đem thẻ tre đưa cho Cao Lãm.
Cao Lãm biến đổi sắc mặt, thầm nhủ đám người Quách Đồ hành động quá nhanh. Cầm thẻ tre lên nhìn thoáng qua Trương Cáp, nói:
- Nếu Trương tướng quân tin tại hạ thì cùng đi. Nếu trong lòng Trương tướng quân đã có lựa chọn, thì có thể tự mình rời khỏi.
Nói xong Cao Lãm lập tức dẫn dắt sĩ tốt dưới trướng rời khỏi, Trương Cáp do dự một chút cũng dẫn theo sĩ tốt đi theo.
Trong đại doanh Viên Thiệu lúc này đang hỗn loạn. Lúc đại doanh Ô Sào bị thiêu hủy, tướng sĩ trong đại doanh cũng bất chấp quân kỷ đều ra ngoài tìm hiểu tin tức.
Trong đại trướng, Tự Thụ cau mày không ngừng đi qua đi lại, giống đang suy nghĩ gì đó cũng như đang đợi gì đó.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, một gã tiểu tướng vén rèm trướng đi vào, tay cầm thẻ tre đưa cho Tự Thụ:
- Khởi bẩm giám quân đại nhân, Ô Sào bị đốt, đám người Quách Đồ đã quay về trước, lúc này hẳn là đã sắp chạy về đại doanh rồi. Tướng quân bảo thuộc hạ thông tri với giám quân đại nhân, sự việc cấp bách, ngài ấy dẫn dắt sĩ tốt dưới trướng đi đến nơi này trước, yêu cầu giám quân đại nhân nhanh chóng tới nơi này để hội hợp cùng ngài ấy.
- Ồ.
Tự Thụ tiếp nhận thẻ tre, nhìn thoáng qua lập tức cũng không suy nghĩ nhiều thu dọn đồ đạc mang theo hơn mười tên thân binh vội vàng rời khỏi.
Cùng lúc đó, ở một nơi cách Tào doanh không xa, đám người Quách Đồ cũng đầy vẻ lo lắng. Ô Sào bị đốt lương thảo trong đó tất sẽ bị hủy, mấy người đều không tán thành trợ giúp Ô Sào đấy, lúc này Ô Sào bị đốt có thể nói tội của họ khó mà tha thứ.
- Hai vị, hiện tại Ô Sào bị đốt, minh công vì yên ổn lòng người, tất sẽ tìm một nhóm người để trừng trị. Hai vị có biện pháp gì không?
Quách Đồ gấp gáp hỏi.
Hai người Phùng Kỷ liếc nhìn nhau rồi thở dài, người biết việc này thật sự quá nhiều, trong đại trướng gần như tất cả tướng lĩnh mưu sĩ đều ở đó, người sáng suốt vừa thấy là biết nhóm người mình phải chịu tội, Viên Thiệu sao có thể bao che họ được.
- Chúng ta vẫn nên tự chạy trốn giữ tính mạng đi.
Phùng Kỷ lắc đầu nói.
- Càn quấy! - Phùng Kỷ vừa mới nói xong, Tân Bình liền quát lớn: - Nếu chúng ta chạy trốn, gia tộc chúng ta phải làm sao đây?
- Hai vị không nên tranh cãi vào lúc này. Trận chiến này tội của chúng ta không nhỏ, nhưng quả thật minh công đã truyền đạt mệnh lệnh, bởi vậy tội lớn nhất chính là minh công. Nếu chúng ta có tội, vậy minh công cũng có tội. Bởi vậy không phải vạn bất đắc dĩ, minh công chắc sẽ không đụng đến bọn ta đấy. Hiện tại chúng ta đem toàn bộ tội danh đổ lên đầu đám người Trương Cáp, Cao Lãm, Thuần Vu Quỳnh và Tự Thụ. Chỉ cần tìm được cái cớ thích hợp, ta nghĩ minh công sẽ thuận nước đẩy thuyền buông tha cho chúng ta.
Quách Đồ cười khổ, tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng y không hề nắm chắc chút nào.
Trên một ngọn núi nhỏ cách đại doanh Viên Thiệu mười dặm, đầu người di chuyển, vô số cây đuốc chiếu sáng cả ngọn núi.
Ở một chỗ dưới chân núi tụ tập vài võ tướng mưu sĩ Trương Cáp, Cao Lãm, Hứa Du. Lúc này mọi người đang đánh giá đối phương.
Những người tới chỗ này đều là sau khi đại doanh Ô Sào bị đốt, nhận được thư của Tự Thụ mới chạy tới đây. Trong những người này phần lớn đã sớm qua lại với Từ Thứ, ngoại trừ một nhóm người trước đó không có bất kỳ dấu hiệu báo trước gì, những người khác đều biết rõ trong lòng.
Bởi vậy thời điểm nhìn thấy có người khác chạy tới nơi này họ cũng không kinh ngạc, ngược lại là thầm than thủ đoạn của Từ Thứ có thể mời chào được nhiều nhân tài cho Kinh Châu như thế.
Trương Cáp, Cao Lãm, Hứa Du đều là võ tướng và mưu sĩ số một số hai dưới trướng Viên Thiệu, có ở Ký Châu. Đặc biệt uy vọng của Trương Cáp và Cao Lãm thậm chí đã có thể sánh với hai người đã chết là Nhan Lương, Văn Sú.
Hai người đó khi ở dưới trướng Viên Thiệu địa vị không ai sánh bằng, người như vậy Từ Thứ đều có thể âm thầm liên hệ, vậy những người khác tới đây không có gì kỳ lạ rồi.
Mọi người chỉ kỳ lạ tại sao Từ Thứ lại có thể dựa vào sức mình trong một thời gian ngắn ngủi có thể lôi kéo được nhiều người như thế. Chỉ là tất cả võ tướng có uy vọng còn có mấy vị, những tướng lĩnh khác cũng không ít, hơn nữa nhìn có thể thấy dường như vẫn còn người còn chưa tới.
Mọi người đầy tâm tư đánh giá đối phương, không ai nói với ai, tình cảnh lập tức lâm vào trong bầu không khí quỷ dị.
Tiếng bước chân vang lên, hơn mười tên sĩ tốt hộ vệ Tự Thụ đi tới, ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Tự Thụ. Đối với điều này Tự Thụ cũng không bất ngờ.
Trên đường đi Tự Thụ đã nghĩ đến điểm đáng ngờ trong đó, dù là tình huống có nguy cơ như nào thì Cao Lãm cũng sẽ không cho người mang thẻ tre quay về doanh, bởi một khi bị đám người Quách Đồ phát hiện cũng bị coi là tội lớn rồi.
Cao Lãm làm việc cẩn thận sao lại phạm phải sai lầm như thế, trong nháy mắt Tự Thụ đã hiểu mấu chốt trong đó, thậm chí biết việc này từ đầu đến cuối chỉ sợ đều là mưu kế của Từ Thứ. Dù là tức giận Từ Thứ tự chủ trương, nhưng Tự Thụ cũng là cũng không bài xích quá nhiều. Sau trận chiến Ký Châu này y đã mất đi sự tín nhiệm của Viên Thiệu đối với mình, ở lại Ký Châu không có chút ý nghĩa nào nữa, nói không chừng còn mang tới họa sát thân.
Từ Thứ từng nói với y, chỉ cần nguyện tới Kinh Châu, người nhà của họ trong vòng ba tháng tất sẽ tới Kinh Châu hội hợp với họ. Dù là kinh ngạc với thủ đoạn của Từ Thứ, nhưng Tự Thụ cũng không hoài nghi.
Vừa mới tiếp cận ngọn núi nhỏ Tự Thụ lập tức phát hiện tình trạng nơi này, mấy vạn người vây quanh ngọn núi nhỏ dù là không cần chú tâm thăm dò cũng có thể thấy rõ.
Nhân số ở nơi kinh dị như thế vì sao lại đông như vậy, chờ đến khi tới giần mới phát hiện nơi này không chỉ có binh mã dưới trướng Cao Lãm, mà còn có Trương Cáp cùng vài vị tướng lĩnh khác của y.
Nhìn thấy Tự Thụ đến mọi người đều tiến lên nghênh đón.
- Giám quân đại nhân.
- Hà hà, đa tạ chư vị đã tin tưởng tại hạ.
Nói xong Tự Thụ bái thật sâu với mọi người, thấy mọi người có phản ứng như thế, rõ ràng là đang đợi y.
- Giám quân đại nhân khách khí rồi.
Mọi người chắp tay nói.
- Hiện giờ việc Ký Châu đã thành kết cục đã định, minh công bại cục đã định, chúng ta dù có lòng hiệu lực cho minh công, nhưng minh công lại không tin tưởng chúng ta, ta nghĩ tình huống nơi này không lâu nữa sẽ rơi vào trong tai minh công. Hôm nay chúng ta không thể quay đầu được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận