Tam Quốc Tranh Phong

Chương 547

- Cho ngươi một ngàn binh mã để ngăn cản viện binh của Viên Thiệu trong hai canh giờ. Ngươi có làm được không?
Tào Tháo lạnh lùng nói.
Xoạt!
Mọi người đang quỳ dưới đất sắc mặt đều biến đổi, dùng một ngàn người để ngăn cản năm ngàn viện binh của Viên Thiệu trong hai canh giờ, không thể nghi ngờ là không thể nào làm được. Sau khi nghe Tào Tháo hạ lệnh, Tào Hồng thoáng sửng sốt sau đó lập tức hiểu ý của Tào Tháo, đây là vì muốn tranh thủ thời gian để công phá đại doanh, thiêu hủy lương thảo bên trong đó.
Tào Hồng không do dự, cũng không quản là có làm được hay không liền cất cao giọng nói:
- Mạt tướng thề sống chết sẽ không để cho một người tới đây.
Lúc này trong lòng Tào Hồng đã quyết tâm, cho dù bản thân mình có chết trận cũng phải ngăn cản năm ngàn binh mã này, hắn không dám tưởng tượng nếu năm ngàn binh mã này tới đây thì nơi này sẽ ra sao, đại quân trong khoảnh khắc sẽ sụp đổ, trong ngoài giáp công cho dù là Tào Tháo cũng không nhất định có thể sống sót.
- Vậy ngươi đi đi, tính mạng của tất cả mọi người ở đây bao gồm cả tính mạng của ta đêu giao vào tay ngươi.
Tào Tháo trầm giọng nói.
Toàn thấn Tào Hồng chấn động, đột nhiên nói:
- Chủ công yên tâm, ta thề sống chết cũng không lùi một bước.
Nói xong cũng không để ý tới tiếng kinh hô của mọi người mà xoay người mang theo một ngàn binh mã nhanh chóng đi về phía đại doanh của Viên Thiệu.
- Chủ công.
Mọi người bên cạnh Tào Tháo đều nhìn Tào Tháo nói không nên lời, lấy một ngàn người ngăn cản năm ngàn binh Viên Thiệu vốn là chuyện không thể nào, hơn nữa rõ ràng Tào Hồng đã bắt đầu có ý chiến đấu sinh tử rồi.
Tào Tháo lắc đầu không nói gì, nếu Tào Hồng thất bại thì không riêng gì Tào Hồng sẽ chết mà bọn họ cũng sẽ chết, bao gồm cả gia tộc Tào thị phía sau ông, ngay cả gia tộc Hạ Hầu cũng có thể bị diệt tộc.
Bao nhiêu thế lực ông dốc sức gây dựng lên cũng sẽ bị sụp đổ chỉ trong một đêm.
Ông đem toàn bộ ra đánh cược vào trận chiến này.
Mệnh lệnh của Viên Thiệu được truyền xuống rất nhanh, Cao Lãm còn chưa kịp thảo luận nhiều với Tự Thụ đã bị tiếng trống thúc giục rời khỏi.
Mấy vạn đại quân đã tập kết đầy đủ trên giáo trường, đây là số binh mã do Trương Cáp và Cao Lãm thống lĩnh. Binh mã do mấy người Phùng Kỷ thống lĩnh đang tập kết ở một giáo trường khác. Toàn bộ quân doanh có hơn mười vạn người, có tất cả tám giáo trường, thuận tiện cho đại quân có thể điều động bất cứ lúc nào.
Lúc Cao Lãm đi vào giáo trường thì Trương Cáp đã chờ ở trên đài, toàn thân Trương Cáp mặc khôi giáp đứng trên đài cao, lẳng lặng nhìn binh mã đang tập kết, vẻ mặt trầm tư làm cho người ra không nhìn thấu được.
Giậm chân đi lên đài cao, đứng bên cạnh Trương Cáp, lần này hai người phải hợp tác, thành bại của hai người đều buộc chặt lại với nhau, mặc dù không nói ra nhưng hai người đều có thể cảm nhận được sự ngưng trọng trong lòng đối phương.
Tuy hai người đảm nhiệm tấn công trực diện nhưng đám người Quách Đồ đảm nhiệm tấn công hai bên, dưới sự giám thị của ba người đối đầu, hai người muốn công phá Tào doanh cũng gặp chút khó khăn.
Ba vạn đại quân nhanh chóng được tập kết, toàn giáo trường trở nên vô cùng im lặng, mọi người đều ngẩng dầu nhìn về phía hai người trên đài cao.
Nhìn hai người trên đài cao trầm mặc không nói gì, ba vạn đại quân đều tràn đậy lòng tin, uy vọng của Cao Lãm và Trương Cáp ở trong đại quân là cực cao.
- Xuất phát.
Không có lời nói hùng hồn, không có hét hò sát khí nhưng lại khiến trái tim của ba vạn người dưới đài đều phập phồng.
Hai người sóng vai đi xuống đài, đã có thân binh dắt ngựa cho hai người, hai người liếc nhau rồi tung mình lên ngựa, đưa roi ngựa qua một bên rồi đi tới trước đại quân.
Trên một giáo trường khác cách đó không xa, năm vạn binh mã đang đứng sừng sững ở giáo trường. Trên đài cao có hơn mười người, người cầm đầu chính là ba người Quách Đồ, Phùng Kỷ.
- Ha ha, lần này tấn công Tào doanh, Cao Lãm và Trương Cáp đảm nhiệm chủ tướng, nếu để cho hai người này đánh hạ Tào doanh thành công thì sau này ta sẽ như thế nào, ta nghĩ hai vị biết rõ.
Quách Đồ như cười như không nói.
Phùng Kỷ cười lạnh nói:
- Ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng, làm gì mà chư che che lấp lâp? Bọn ta không phải là người ngu.
Mặc dù Thẩm Phối không nói gì nhưng ánh mắt nhìn Quách Đồ cũng mang theo sự châm biếm.
- Ha ha, một khi đã như vậy, tại hạ xin nói thẳng.
Nói xong Quách Đồ phất tay ra hiệu cho hơn mười tiểu tướng ở phía sau lui ra, khi trên đài chỉ còn ba người, Quách Đồ mới nói:
- Cao Lãm và Trương Cáp đều là tử địch của chúng ta, nếu để cho hai người này công phá Tào doanh, vậy thì công lao sẽ bị bọn chúng chiếm hết, đến lúc đó Tự Thụ, Cao Lãm, Trương Cáp đều có công lao lớn, ở Ký Châu làm sao còn đất dung thân cho mấy người chúng ta? Hơn nữa lý do mà minh công cho ba người chúng ta đảm nhiệm tấn công hai bên sườn, ta nghĩ là hai vị hiểu được ý tứ của chủ công. Nếu ta không hoàn thành nhiệm vụ của minh công thì sau này ở Ký Châu cũng không có chỗ cho chúng ta dung thân, lựa chọn như thế nào kính xin hai vị cứ trả lời thẳng thắn.
Quách Đồ nói xong, hai mắt Phùng Kỷ và Thẩm Phối đều sáng lên nhưng vẫn trầm mặc không nói. Quách Đồ nói không sai, sở dĩ bọn họ được sủng ái trước mặt Viên Thiệu là vì được Viên Thiệu trọng dụng, Viên Thiệu cần người như bọn họ, nếu đám người họ không làm theo ý của Viên Thiệu thì Viên Thiệu bất cứ lúc nào cũng có thể tìm người thay thế.
- Ngươi nói không sai, lúc này chúng ta nên tạm gác thành kiến sang một bên, tạm thời hợp tác, nhất định phải đánh hạ Tào doanh trước Cao Lãm và Trương Cáp.
Phùng Kỷ gật đầu nói.
Viên Thiệu không cho hai người Cao Lãm công phá Tào doanh không phải là không muốn công phá Tào doanh mà là không muốn Trương Cáp và Cao Lãm công phá tào doanh, tuy ý của Viên Thiệu rất mờ mịt nhưng mấy người đều hiểu rất rõ. Mấy người cũng không lo lắng vì chuyện này, bọn họ nghĩ rằng mấy vạn người trấn thủ Tào doanh sao sao có thể ngăn cản sự tiến công của mấy chục vạn đại quân, lần này lại có một vạn Tào binh rời khỏi nên công phá Tào doanh lại càng dễ dàng.
- Chuyện này đương nhiên là vạn phần ủng hộ.
Ánh mắt Thẩm Phối sáng ngời cười nói.
Ba người nhìn nhau cười, đều nhìn ra được lòng dạ đen tối của đối phương nhưng cũng không
- Ba vị tướng quân, đại quân của Trương tướng quân và Cao tướng quân đã rời khỏi đại doanh rồi.
Vào lúc này một gã tiểu tướng bước nhanh lên đài nói nhỏ.
- Ồ, nhanh vậy sao.
Ba người đều sửng sốt, lập tức cười lạnh nói.
Vội vã tấn công Tào doanh như vậy, đâu dễ thế. Phất tay để tiểu tướng lui ra, ba người cũng không kéo dài thời gian nữa mà xuống đài đi ra khỏi đại doanh, hơn mười tên tiểu tướng chỉ huy đại quân theo sát phía sau.
Năm vạn binh mã nhanh chóng chia ra là 3 đội theo sau ba người.
……………………
Đại doanh Tào quân, sau khi nhận được tin tức của Viên binh, toàn bộ đại doanh của Tào quân cũng đã trong tình trạng báo động, toàn bộ binh lính đều tụ tập dưới giáo trường, trên đài cao có mấy chục tướng lĩnh sắc mặt ngưng trọng, trầm mặc không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận