Tam Quốc Tranh Phong

Chương 54

Ngày thứ ba đại quân Lưu Kỳ rốt cuộc tới ngoài thành Lâm Tương, đại quân ngay tại chỗ tìm kiếm khu vực thích hợp xây dựng cơ sở tạm thời, Lưu Kỳ và đám người Từ Thứ vây quanh thành Lâm Tương xem xét tình hình.
Hướng đi của đại quân Lưu Kỳ tự nhiên không thể gạt được Trương Tiện, nhưng Trương Tiện đã quyết định một trận tử chiến với Lưu Kỳ ở Lâm Tương, đương nhiên sẽ không để ý tới phản ứng tới các huyện ven đường, trong mắt y chỉ cần y có thể đánh bại Lưu Kỳ, các huyện này tự nhiên sẽ lại quy thuận, y đã quyết định sau khi thắng lợi quan viên các huyện này sẽ thay toàn bộ bằng người của mình.
Lúc này Trương Tiện đang dùng bữa ở hoa viên, đột nhiên Trương Dịch bước nhanh tới.
- Phụ thân, đại quân Lưu Kỳ tới rồi.
Trương Dịch bước nhanh, lời nói có chút cấp bách.
- Nhanh như vậy sao?
Trương Tiện giật mình, theo dự tính của y sớm nhất cũng phải giữa trưa mai mới có thể tới, chỉ có điều y cũng không quá lo lắng bởi vì y đã sớm chuẩn bị tốt để đối kháng với Lưu Kỳ.
- Đi, đi ra xem sao?
Trương Tiện vội vàng đứng dậy đi về phía cửa thành, Trương Dịch theo sát phía sau.
Không bao lâu Trương Tiện đi lên tường thành, vào lúc này ngoài thành tinh kỳ bay phấp phới, doanh trại đã xây dựng xong, hàng dãy lều trại kéo dài liên miên không dứt, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng hô chém giết.
- Ha ha ha, tốc độ xây dựng doanh trại của Lưu Kỳ này thật nhanh, đáng tiếc đoàn binh mã này đã lâu không trải qua huấn luyện, hiện tại vẫn trong giai đoạn huấn luyện, cũng không đáng ngại.
Trương Tiện nhìn binh lính ngoài thành bấn rộn, cười nói.
- Đúng vậy, phụ thân, Lưu Kỳ này dù sao cũng còn trẻ tuổi không hiểu nhiều về quân sự. So sánh với phụ thân cũng không tính là gì. Hiện giờ còn muốn giao chiến với phụ thân thực sự là gánh hát lỗ mãng đứng trước cửa phủ, chờ tới khi phụ thân bắt được hắn, hài nhi nhất định phải làm trò trước binh lính toàn thành cắt mấy ngón tay hắn.
Nghe được tin tức, Trương Duyệt đi tới dữ tợn nói.
- Duyệt nhi yên tâm, Lưu Kỳ ở Tương Dương nhục mạng ngươi thế nào, ngươi hãy thu thập hắn thế đó.
Trương Tiện nhìn Trương Duyệt có chút đau lòng, Trương Duyệt từ nhỏ tới lớn chính là hắn chưa từng quở trách, không ngờ tới Tương Dương lại bị Lưu Kỳ đánh một roi.
Trương Tiện an ủi Trương Duyệt, rồi nói với Trương Dịch:
- Ngươi đi bàn bạch đám người Hoàng Trung, Hàn Huyền, quan trọng là phải cho bọn họ cảm nhận rõ nặng nhẹ.
Trương Dịch có chút nghi hoặc hỏi:
- Phụ thân người vì sao còn phải khách khí với đám người Hoàng Trung như thế, đám người này vẫn luôn phản đối phụ thân, phụ thân vì sao không giải quyết bọn họ một thể, tránh hậu họa?
Trương Tiện cả giận nói:
- Ngươi biết cái gì. Mấy người này có uy danh rất cao ở Trường Sa, tùy tiện giết chỉ kích khởi binh biết, ta giếtLưu Kỳ lần này hoàn toàn phụ thuộc vào binh mã trong tay những người này, đến khi đó giết bọn họ cũng chưa muộn.
- Phụ thân nói rất đúng.
Trương Dịch lĩnh mệnh mà đi.
Sau một khắc đồng hồ, đám người Hoàng Trung, Hàn Huyền nối gót mà đến.
- Hoàng lão đệ, Hàn lão đệ mời qua bên này.
Trương Tiện thấy đám người Hoàng Trung đã đến, liền tiến lên mời. Hoàng Trung, Hàn Huyền lúc này thân bất do kỷ nghe theo Trương Tiện an bài. ( Thân bất do kỷ ở đây chính là suy nghĩ về gia đình không dám hành động bừa bãi )
Bọn họ leo lên tường thành, Trương Tiện mở miệng nói trước:
- Mời xem, kia là đại doanh của Lưu Kỳ.
Đám người Hoàng Trung nhìn lại, chỉ thấy bốn phía doanh địa viên mộc cao lôi, đề phòng nghiêm mật, thỉnh thoảng có tiếng "giết" ở bên trong truyền ra, không khỏi thầm nghĩ: Không ngờ Lưu Kỳ này lợi hại như thế, e là Trương Tiện sẽ gặp phải phiền toái. Chỉ có điều bọn họ cũng không nhắc nhở, mấy người bọn họ hiện tại bằng mặt nhưng không bằng lòng với Trương Tiện, đương nhiên sẽ không nhắc nhở Trương Tiện.
Trương Tiện thấy mấy người bọn họ không nói gì, lại nói:
- Lưu Biểu lần này phái tiểu tử Lưu Kỳ đến, quả thực đến chịu chết. Binh mã không đủ hai vạn quân đã muốn đánh Trường Sa ta, thật quá ngu xuẩn.
Đám người Hoàng Trung gật gật đầu, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, mấy vạn binh mã Trương Sa của Trương Tiện mấy ngày hôm nay vừa mới hồi môn, trong đó một phần là từ dưới tay bọn họ đoạt được, còn đâu chính là tư binh gia tộc sao có thể so sánh với quân đội chính quy. Binh mã đối phương tuy không bằng ngươi, nhưng thoạt nhìn vô cùng tinh nhuệ, Trương Tiện ngươi quá tự cao tự đại rồi.
- Lưu Kỳ này e là hôm nay sẽ không tiên tới công thành, không bằng hôm nay chúng ta tiến đến tập kích doanh trại, thế nào?
Trương Tiện nói.
- Không ổn, Lưu Kỳ hôm nay vừa tới tất nhiên đề phòng nghiêm ngặt, tiến đến tập kích doanh trại e là không nắm chắc thành công.
Hàn Huyền phản đối trước tiên, sau đó đám người Hoàng Trung cũng gật đầu đồng ý xem như tán thành.
- Ha ha, đã như vậy ngày mai chúng ta thu thập tiểu tử Lưu Kỳ kia.
Trương Tiện cười nói.
- Ngươi xem, ở nơi đó có người.
Đột nhiên có một quân sĩ hô lớn.
Mấy người bên cạnh thấy đích xác có người không khỏi nhốn nháo:
- Thực sự có người.
- Ai to gan dám đến Lâm Tương.
Trương Tiện nghe được binh lính bàn tán lập tức quay đầu, liền thấy ở trên sườn núi cách ngoài thành không xa có vài người cưỡi ngựa đang quan sát về phía bên này. Không khỏi giận dữ nói:
- Vài người các ngươi đang làm gì? Dám chạy tới đây làm càn.
Lưu Kỳ và Từ Thứ đang ở phía xa xa quan sát địa thế xung quanh thành Lâm Tương và lực lượng phòng ngự ở cửa thành, nghe được Trương Tiện hỏi, Lưu Kỳ hỏi ngược lại:
- Ngươi là người phương nào? Có tư cách gì để ý tới ta?
Trương Tiện giận dữ nói:
- Ta là Thái Thú Trường Sa, nơi nay đương nhiên thuộc sự cai quản của ta. Vài người các ngươi còn không mau lại đây đón nhận cái chết.
Trương Tiện vốn muốn nói rõ thân phận của mình để mấy người này ngoan ngoãn cầu xin sự khoan hồng từ lòng y, nhưng không ngờ chuyện tình hoàn toàn khác.
Lưu Kỳ nghe Trương Tiện nói xong, liền nói:
- Ngươi chính là phản tặc Trương Tiên, ngươi nghe danh Chinh Nam Tướng Quân Lưu Kỳ ta rồi chứ, ta đến đây chính muốn thảo phạt ngươi, ngươi còn không mau ra khỏi thành đón nhận cái chết.
Lưu Kỳ nói xong, mấy người phía sau Lưu Kỳ cùng cười ồ lên.
Trương Tiện nghe thấy Lưu Kỳ tự giới thiệu bản thân còn chưa biết mình bị đùa giỡn, nói với Lưu Kỳ:
- Tiểu tử Lưu Kỳ, có bản lĩnh đến đây đánh cùng ta ba trăm hiệp, nhất định sẽ khiến ngươi tè ra quần.
Lưu Kỳ cười nói:
- Ngươi tên đệ tử phản nghịch có tư cách gì giao chiến với ta ba trăm hiệp, phụ thân ta mệnh ngươi làm Thái Thú Trường Sa vốn muốn ngươi có thể tạo phúc một phương, khong ngờ ngươi lại có dã tâm lang sói làm lên chuyện đại nghịch bất đạo tới bực này. Thực sự thái độ làm người khiến người ta khinh thường.
Lưu Kỳ nói xong, lại hướng lên tường thành nói:
- Các tướng sĩ trên tường thành, lần này một mình Trương Tiện phản loạn, không liên hệ gì tới mọi người, chỉ cần các tướng sĩ hối cải, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không thành tan chính là lúc các người phải đón nhận cái chết.
Sau khi nói xong, Lưu Kỳ cười lớn rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận