Tam Quốc Tranh Phong

Chương 614

- Chủ công, liên hệ giữa chúng ta và Hổ Báo kỵ đã bị Mã Siêu chặt đứt hoàn toàn rồi, mấy ngày nay Mã Siêu dẫn kỵ binh dưới trướng đi thăm dò chiến đấu chung quanh, đã có hơn tòa thành trị đã đầu hàng. Cứ như thế không cận Mã Đằng kia công phá thành trì thì chúng ta cũng bị diệt vong tại đây rồi.
Trình Ngân cười khổ nói.
- Hừ, dưới trướng Mã Siêu chỉ có một vạn kỵ binh, thực lực thua xa cho Hổ Báo kỵ. Nếu Tào Hồng muốn cứu viện chúng ta dĩ nhiên không sợ Mã Siêu kia. Ta thấy Tào Hồng rõ ràng là muốn ngồi nhìn chúng ta thất bại rồi.
Trình Ngân vừa mới nói xong lập tức có tiếng hừ lạnh, là đại tướng Hầu Tuyển dưới trướng Hàn Toại.
- Đủ rồi, nếu Tào Hồng muốn ngồi yên nhìn chúng ta thất bại, vậy cứ để hắn được như ý. Đại quân trong thành tuy rằng thương vong thê thảm nhưng đại quân Mã Đằng ngoài thành chẳng phải cũng vậy đó ư. Bọn ngươi ai muốn thay ta đi sứ thuyết phục Mã Đằng lui binh, cùng chống đại địch nào.
Hàn Toại đưa tay lên ngăn tiếng tranh chấp của mọi người lại.
Mấy người liếc nhìn nhau có vẻ do dự. Tính tình của Mã Đằng ai cũng biết, thay đổi thất thường, nếu chọc giận hắn ta chẳng phải sẽ mất mạng hay sao.
- Mạt tướng nguyện đi.
Ngay lúc sắc mặt Hàn Toại đang sầm xuống thì Lý Kham đứng lên.
- Tốt, ngươi đi nói với Mã Đằng, nếu hắn nguyện lui binh vậy Lương Châu sau đó sẽ do hắn định đoạt. Việc đi hay ở của ta cũng do hắn quyết định.
Sắc mặt Hàn Toại hơi hòa hoãn lại tán thưởng nói với Lý Kham.
Nghe Hàn Toại nói vậy, mọi người đều chấn động, biết Hàn Toại đã tính toán rời khỏi Lương Châu, rõ ràng là đã mất tâm tư với Lương Châu rồi.
- Chủ công yên tâm, bất cứ giá nào tôi cũng sẽ thuyết phục Mã Đằng lui binh.
Lý Kham chắp tay nói.
- Thúc phụ, có nên để đại quân nghỉ ngơi chỉnh đốn không, đã tấn công hai ngày rồi, nếu không nghỉ ngơi chỉnh đốn một khi Tào Hồng phát binh đến chúng ta sẽ không còn sức lực phản kháng đâu.
Dưới cổng thành, Mã Đại chắp tay khuyên Mã Đằng.
- Hừ, ngươi thì biết cái gì. Vất vả lắm mới đẩy Hàn Toại vào đường cùng được, nếu để y có cơ hội nghỉ ngơi, còn muốn đánh hạ thành Võ Uy sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Mã Đằng lắc đầu trong mắt tràn đầy kiên định, không bởi vì câu nói của Mã Đại mà dao động.
- Ồ?
Vừa mới nói xong Mã Đằng đột nhiên ngẩng lên nhìn lên, thấy một khe hở trên thành lâu có một dây thừng đang chầm chậm được hạ xuống, y tinh mắt liếc nhìn một cái là nhận ra đại tướng Lý Kham dưới trướng Hàn Toại.
- Đúng thật là đường cùng rồi, cho dù cứu viện cũng không cần phái hắn ta đi chứ. Hàn Toại này quả thật đầu óc bị có vấn đề rồi. - Mã Đằng khẽ cười một tiếng nói: - Ngươi đi bắt Lý Kham tới đây, ta muốn xem Hàn Toại này rốt cuộc có ý gì.
- Vâng, thúc phụ.
Mã Đại chắp tay, quay đầu ngựa lại mang theo mấy người liền vọt tới.
Sau một lát liền áp giải Lý Kham đi tới.
Giãy thoát khỏi hai người áp giải mình, Lý Kham nhìn Mã Đằng:
- Mạt tướng bái kiến Mã Tướng quân.
- Lần này ngươi ra khỏi thành có việc gì?
Mã Đằng lạnh lùng hỏi.
- Mạt tướng phụng mệnh chủ công nhà ta đến thương lượng với tướng quân một việc. Chủ công ta bảo ta nói với tướng quân, nếu tiếp tục chiến nữa chỉ e sẽ là kết quả lưỡng bại câu thương. Hiện giờ binh mã Kinh Châu và Hổ Báo kỵ của Tào Tháo đều đang như hổ rình mồi, tướng quân không sợ hai phe đột nhiên nhúng tay vào hay sao. Hơn nữa chủ công nhà ta còn bảo ta chuyển lời với tướng quân, nếu tướng quân lúc này đình chiến thì Lương Châu sau này sẽ là của tướng quân, về phần chủ công ta đi hay ở cũng do tướng quân quyết định.
Lý Kham chắp tay nói.
- Ha ha…
Mã Đằng ngồi ở trên lưng ngựa phá lên cười như điên: - Hàn Toại cũng có ngày hôm nay?
Lý Kham tức giận nhìn Mã Đằng nhưng lại không dám nói gì. Lúc này Mã Đằng chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, gã không thể không nhịn.
- Trở về nói cho Hàn Toại, nếu hắn đồng ý ra khỏi thành quỳ xuống đất cầu xin tha nói không chừng ta sẽ cho hắn được toàn thây.
Mã Đằng lạnh băng nói với Lý Kham.
- Ngươi...
Lý Kham trừng trừng nhìn Mã Đằng không nói được gì. Gã không ngờ Mã Đằng lại càn rỡ như thế. Tuy Hàn Toại bị vây trong hoàn cảnh xấu nhưng nếu thật sự cá chết lưới rách vậy Mã Đằng này cũng sẽ không có kết quả tốt.
- Ngươi ngươi cái gì? Nếu không phải bởi thấy ngươi có lòng trung thành thì ta đã cho ngươi một đao rồi. Cút cho ta.
Mã Đằng lạnh lùng nói.
- Hừ, nếu tướng quân đã vậy thì ngày khác chớ có hối hận.
Lý Kham hừ lạnh một tiếng xoay người đi về hướng thành Võ Uy, nhìn thấy dây thừng trên cổng thành không ngờ đã bị binh mã của Mã Đằng chặt đứt, khe hở cũng đã bị binh lính chèn lấp rồi.
Biết trong thời gian ngắn không quay lại thành được, Lý Kham bèn ngồi lại chiến lạnh lùng nhìn song phương chiến đấu kịch liệt.
Bàn về thương vong, một phương công thành có thương vong thê thảm hơn một bên thủ thành. Dù Mã Đằng có kiên trì nhưng cũng chỉ cá chết lưới rách mà thôi. Gã cũng là người không sợ chết, vậy dù là chủ công tất cũng sẽ không khuất phục.
- Hừ, cho rằng có thể thắng ư? Điều toàn bộ binh mã trong thành đến, ta muốn xem Mã Đằng nay đánh hạ thành trì của ta như nào?
Trên cổng thành Hàn Toại hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào giữa phòng.
Ban đầu nghĩ có thể giữ lại một phần binh lực để bảo vệ bản thân, nhưng hiện giờ không thể không xuất ra liều mạng với Mã Đằng, trong lòng lại càng căm hận Tào Tháo.
- Ha hả, Hàn Tướng Quân làm gì tức giận?
Hàn Toại vừa mới đi vào trong phòng chợt nghe một giọng nói truyền ra, y giật mình, nơi này phòng vệ trùng trùng, ai có thể tới đây được.
- Ngươi là người phương nào?
Hàn Toại híp mắt nhìn người áo đen ẩn trong bóng tối cách đó không xa, lạnh lùng hỏi.
- Ha hả, tướng quân đang gặp phiền toái ư?
Người áo đen khẽ cười một tiếng nói.
- Hừ, Mã Đằng muốn công phá thành trì nhưng chưa đủ năng lực đâu. Còn nếu ngươi muốn chạy thoát ra khỏi phòng thì đừng dông dài nữa.
Hàn Toại lạnh lùng nói.
- Hàn Tướng Quân quả nhiên là khí phách, ta tới là phụng mệnh chủ công nhà ta có một lời hỏi tướng quân?
Người áo đen trịnh trọng nói.
- Ồ, chủ công nhà ngươi là ai?
Hàn Toại hỏi.
- Ta đến từ Kinh Châu.
- Lưu Kỳ, là hắn?
Hàn Toại cả kinh, người của Lưu Kỳ không ngờ ở đây, thật sự quá bất ngờ.
- Chủ công của ta bảo ta hỏi tướng quân, có nguyện quy thuận Kinh Châu ta không?
Thanh âm của người áo đen không chút dao động mà hết sức lạnh băng.
- Ha ha, chẳng lẽ ngươi không biết ta đã quy thuận Tào Tháo rồi hay sao.
Hàn Toại cười ha hả nói.
- Là quy thuận hay quy phụ, tướng quân nghe rõ rồi đúng không?
- Quy thuận thì như thế nào quy phụ thì thế nào?
Hàn Toại khẽ cười hỏi.
- Quy thuận sẽ có nghĩa sau này tướng quân không có đường lui, ngoại trừ cống hiến ra thì không còn lựa chọn nào khác. Mà ý nghĩa quy phụ lại khác, có thể thoát khỏi khống chế.
Người áo đen lạnh lùng nói.
- Ha ha, bảo chủ công ngươi đánh lui Hổ Báo kỵ Tào Hồng trước rồi nói sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận