Tam Quốc Tranh Phong

Chương 566

- Hừ!
Triệu Vân hừ lạnh một tiếng, thu hồi trường thương trong tay, một hồi máu tươi bắn ra, Cao Bái thẳng đờ rồi ngã xuống.
Xoạt!
Nhanh như vậy Triệu Vân đã giết chết Cao Bái khiến sĩ tốt Ích Châu bốn phía lập tức lâm vào hỗn loạn, mà ngay cả Cao Bái tướng quân cũng không đỡ nổi một kích của người trước mặt, huống chi là mình.
Sĩ tốt Ích Châu trên cổng thành lập tức tản ra tứ phía, chạy trốn tứ phía.
- Giết, đừng để bọn chúng thoát!
Được hai Phi Long Vệ dìu lấy, thanh âm Tô Phi khàn khàn vang lên.
- Tô tướng quân yên tâm, bây giờ tất nhiên không để bọn chúng trốn thoát được.
Nói xong trong mắt Triệu Vân đã là một mảng đỏ thẫm, khắp cổng thành đều là chân cụt tay đứt, màu tươi ào ào đổ xuống, khắp nơi đều là binh khí, giáp sắt, thậm chí còn có một ít sĩ tốt giơ cao trường đao, đứng thẳng tặp lưng dựa vào tường thành, chết không nhắm mắt.
Vừa mới lên tới thành trì chỉ lo cứu viện Tô Phi, Triệu Vân cũng không chú ý đến tình hình trên cổng thành, lúc này mới phát hiện một trận thảm thiết vô cùng. Nghĩ đến ba nghìn binh lính trong thành giờ chỉ còn lại không tới một trăm người, cơn giận trong lòng Triệu Vân càng phẫn nộ.
Áo giáp trắng, chiến bào trắng, lúc này đã nhuộm thành một màu đỏ tươi, duy chỉ có trường thương trong tay vẫn lạnh lóng lánh, gương mặt dữ tợn càng khiến cho Triệu Vân tăng thêm ba phần uy thế.
Đột nhiên Triệu Vân cầm trường thương trong tay xông về sĩ tốt Ích Châu tứ phía, lúc này chỉ có giết chóc mới khiến hắn bình tĩnh lại, hễ là giáp sắt của binh Ích Châu trước mặt thì không ai may mắn thoát khỏi.
Nhìn Triệu Vân xông lên chém giết, lúc này năm trăm Phi Long Vệ đang xông lên thành cũng không một tiếng động, giơ cao trường thương tru sát sĩ tốt Ích Châu trên cổng thành.
Ngày hôm nay, một tướng lĩnh áo bào trắng cưỡi chiến mã đuổi giết binh mã Ích Châu tới trăm dặm.
Ngày hôm này, hai vạn sĩ tốt Ích Châu không một người trở về.
Ngày hôm này, khắp trên quan đạo từ Miên Dương đến Miên Trúc đều là thi thể.
Ngày hôm nay, Thường Sơn Triệu Tử Long dẫn dắt hai ngàn Phi Long Vệ đánh tan hai vạn binh mã Ích Châu, truy kích quân tan tác và dưới thành Miên Trúc, ngay trước mặt hai mươi vạn đại quân Ích Châu tru sát toàn bộ sĩ tốt Ích Châu!
- Đó là cái gì?
Ngoài thành Miên Trúc, trong đại doanh kéo không dứt, một đám binh lính thủ vệ ở đại doanh, há hốc mồm nhìn tình huống cách đó không xa.
Chỉ thấy mấy trăm tên binh lính Ích Châu mặc khôi giáp đang tơi bời chạy về hướng bên này, mà phía sau mấy trăm tên binh sĩ này là gần hai ngàn kỵ binh đuổi theo sát không nghỉ, xông lên phía trước đem mấy trăm binh sĩ này giết mấy chục người.
Hai ngàn kỵ binh này nhìn qua dường như không dốc hết toàn lực, tốc độ không nhanh không chậm luôn giữ một khoảng cách với mấy trăm binh sĩ, làm cho mấy trăm tên binh sĩ không thể chạy trốn dù chỉ một người, cũng không thể lập tức bị đè bẹp.
- Cứu mạng!
- Cứu mạng!
… … ….
Nhìn thấy có binh lính trước đại doanh, trong mắt mấy trăm tên binh sĩ đều lộ ra vẻ hưng phấn, một đám hoa chân múa tay vui sướng kêu to.
- Giết!
Triệu Vân nhìn mấy trăm binh sĩ này la lên, trong mắt lóe lên tia lạnh léo quát lớn, đống thời cưỡi ngựa phóng đến hướng mấy trăm tên binh sĩ, tốc độ so với vừa rồi không biết nhanh hơn gấp bao nhiêu lần.
Phía sau hai ngàn binh sĩ vẫn chỉnh thể như cũ, sau khi Triệu Vân hạ lệnh thì đột nhiên xông lên, tốc độ cực kỳ kinh người.
A! A a a a a ….. …. ….
Thấy kỵ binh đuổi theo phía sau, chỉ còn lại mấy trăm binh sĩ vẻ mặt kinh hoảng, kích động chạy về hướng thành Miên Trúc phía trước.
Tốc độ của kỵ binh đột nhiên tăng nhanh qua một lát đã vây mấy trăm binh sĩ vào giữa, vô số trường thương xuyên vào, từng tên binh sĩ Ích Châu bị trường thương đâm xuyên cơ thể, khôi giáp rách nát bị trường thương đâm vào căn bản không thể chống cự.
Vẻn vẹn chỉ một lần tấn công, mấy trăm binh sĩ đã bị giết hầu như không còn, mà hai ngàn kỵ binh vừa vặn chạy tới trước đại doanh, hoàn toàn dừng lại ở ngoài phạm vi cung nỏ có thể tấn công.
Vô số thanh âm tiếng hít khí lạnh, trong doanh trại Ích Châu một đám binh sĩ hoảng sợ nhìn binh mã Kinh Châu đứng trước đại doanh.
Dường như là bị khí thế sát phạt của kỵ binh, hoặc là bị khôi giáp toàn thân kỵ nhuộm đỏ làm cho kinh sợ, trong lúc nhất thời không có người nào dám đứng ra lên tiếng.
- Thường Sơn Triệu Tử Long ở đây, Lưu Chương đang ở đâu, nhanh đến nhận cái chết!
Trường thương trong tay Triệu Vân rung lên, trầm giọng quát, giọng nói như chuông đồng, bên trong lộ ra vẻ cứng rắn, vang vọng quanh quẩn toàn bộ ngoài thành Miên Trúc.
- Thằng nhãi, ngươi dám.
Lưu Chương nghe tin vừa mới đi lên thành liền nghe được như vậy bèn quát lớn.
Mới vừa rồi hắn nhận được tin, nói hai ngàn kỵ binh Kinh Châu đang đuổi giết tấn công binh sĩ Ích Châu. Lúc này Lưu Chương đang đắm chìm trong hưng phấn vì Dương Hoài đánh bại Giang Du, chợt nghe thấy tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là không tin, tuy nhiên sau khi nhận được tin tức Lưu Chương mới dần dần tin tưởng, trong lòng hắn vẫn bị chấn động.
Không do dự lập tức dẫn theo mọi người dưới trướng chạy tới trên cổng thành, chính là muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai lại có thể đuổi giết binh mã Ích Châu đến tận Miên Trúc! Chẳng lẽ kẻ đó không sợ hai mươi vạn đại quân ở nơi này hay sao?
Vừa bước lên thành, nghe ngoài thành có tiếng hét to bèn quát một tiếng.
- Hử?
Tròng mắt Triệu Vân hơi híp lại nhìn về phía trên cổng thành, theo âm thanh là một gã trung niên mặc bào phục đi lên thành, mấy tên phía sau cũng mặc khôi giáp bảo vệ trái phải.
- Ngươi chính là Lưu Chương?
Triệu Vân lạnh lùng nói, Lưu Chương nhanh chóng đuổi đến thật làm cho y thoáng kinh ngạc, tuy nhiên ngẫm lại nơi này có hai mươi vạn binh mã, làm sao không thể phát hiện hành tung của mình được. Mặc dù người trước mắt là người đứng đầu một châu, địa vị tương đương với chủ công của mình, nhưng Triệu Vân cũng không xuống ngựa thi lễ, lời nói lại càng không có chút cung kính nào.
- Càn rỡ! Tên của chủ công ngươi có thể gọi sao? Không sợ chết ư?
Âm thanh Triệu Vân cứng rắn, trên cổng thành truyền ra một tiếng quát lớn, đúng là đại tướng Lãnh Bao dưới trướng Lưu Chương, thấy Triệu Vân kiêu ngạo như vậy, đối mặt với hai mươi vạn đại quân không chút nào tỉnh ngộ, trong lòng Lãnh Bao lập tức tức giận bèn lên giọng.
- Ta cùng với chủ công nhà ngươi nói chuyện, sao tiểu bối vô danh như ngươi có thể xen mồm vào, thật không có giáo dưỡng. - Triệu Vân hừ lạnh một tiếng, nói tiếp:
- Nếu không phục, bổn tướng ở chỗ này, nếu như không phục có thể ra khỏi thành đánh một trận. Ta rất muốn nhìn xem Ích Châu ngoại trừ Trương Nhậm còn có nhân vật nào nữa không?
Đáng giận. - Lãnh Bao cực kỳ tức giận, quay sang Lưu Chương: - Chủ công, mạt tướng nguyện ra khỏi thành giết tên tiểu tặc không biết phân cao thấp này, kính xin chủ công ân chuẩn.
- Chuẩn.
Lúc này sắc mặt Lưu Chương cũng u ám, hiển nhiên đối với Triệu Vân ngang ngược, càn rỡ cũng hết sức tức giận, ngay trước mặt hai mươi vạn đại quân, nếu ngay cả lời khiêu chiến cũng không dám đáp ứng, hắn còn mặt mũi nào mà thống lĩnh hai mươi vạn đại quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận