Tam Quốc Tranh Phong

Chương 337

Thái Thú Lưu Độ Linh Lăng có uy vọng rất cao ở Linh Lăng, con ông ta Lưu Hiền cùng với đại tướng dưới trướng Hình Đạo Vinh đều đứng trong “Ngũ Hổ Kinh Nam”, uy danh hiển hách tại Kinh Nam. Lưu Hiền võ song toàn được xưng nho tướng, mà Hình Đạo Vinh dũng mãnh phi thường, sử dụng Khai Sơn phủ chém chết vô số Man tộc được xưng là Đệ nhất Thượng tướng Kinh Nam. Có hai người này ở quận Linh Lăng Man tộc trên cơ bản đã bị quét sạch không còn.
Mà Thái thú Quế Dương Triệu Phạm võ nghệ cũng không tầm thường, đại tướng dưới trướng Bảo Long, Trần Ứng cũng đứng trong Ngũ Hổ Kinh Nam, bởi vậy Man tộc trong quận Quế Dương không chỉ bị chém chết mà trốn khỏi địa phương.
Hiện giờ thực lực Man tộc ở Kinh Nam cũng chỉ còn Man tộc của thủ lĩnh Sa Ma Kha. Sa Ma Kha này tuy rằng không có tài trí gì nhưng cũng có bản lĩnh võ nghệ trong Man tộc không ai địch nổi, trong thời gian mười năm ngắn ngủi đã thống nhất Man tộc quận Võ Lăng, thanh thế lớn, dù là Thái thú Võ Lăng Kim Toàn cũng không làm gì được y.
Thời điểm Tào Tháo phái người chạy tới Giang Đông thì cũng đồng thời phái người tới Võ Lăng thuyết phục thủ lĩnh Man tộc Ngũ Khê Sa Ma Kha, hứa lấy vàng bạc tài bảo và tước vị mới khiến cho Sa Ma Kha đáp ứng tiến công Võ Lăng.
Giang Hạ, từ sau khi đám người Gia Cát Lượng phụng mệnh Lưu Kỳ hiệp trợ Văn Sính, Giang Hạ dưới sự thống trị của Gia Cát Lượng và Mã Lương mọi việc cũng dần dần đi vào quỹ đạo.
Đối với đám người Gia Cát Lượng đến Văn Sính cũng không làm khó, tuy nhiên cũng để Gia Cát Lượng nhúng tay vào sự vụ của Phi Long quân. Mà Gia Cát Lượng cũng không yêu cầu nhúng tay vào sự vụ của Phi Long quân, mà là cùng Mã Lương xử lý chính vụ Giang Hạ gọn gàng ngăn nắp.
Mà Triệu Vân lúc tới Giang Hạ, đã được Văn Sính an bài trong Phi Long Vệ. Dựa vảo võ nghệ của Triệu Vân chưa đến mấy ngày đã nắm giữ Phi Hổ Vệ trong tay. Dù như thế Văn Sính vẫn đối xử có chút bất mãn với Gia Cát Lượng, nhưng yêu cầu của Gia Cát Lượng như nào Triệu Vân cũng không nói gì thêm.
Trong tòa phủ đệ thành Giang Hạ, Gia Cát Lượng và Mã Lương đang nghe Triệu Vân nói đến tình huống của Giang Đông cách đây vài ngày.
- Quân sư, ba ngày này binh mã Giang Đông thường xuyên điều động rất khác thường, ngay cả Thân Vệ Doanh của Tôn Sách cũng điều động thường xuyên. Xem tình hình này Giang Đông thật sự muốn tấn công Kinh Châu rồi.
Triệu Vân khi nói chuyện chẳng những không có sợ hãi, còn mơ hồ có chút hưng phấn.
- Ồ, ngay cả Thân Vệ Doanh cũng điều động ư? Vậy Văn tướng quân làm như nào?
Gia Cát Lượng khẽ cau mày hỏi.
- Tôi đã bẩm báo tướng quân cần tăng mạnh đề phòng là được, còn những chuyện khác không cần quá để ý.
Triệu Vân nói xong bắt gặp Gia Cát Lượng chau mày giải thích:
- Quân sư yên tâm, Giang Đông thường cách một đoạn thời gian sẽ đến xâm chiếm một lần, đây cũng không phải là đại sự gì, đến lúc đó chỉ cần bảo vệ thành trì nghiêm ngặt là được, binh mã Giang Đông tự sẽ lui binh.
Gia Cát Lượng không nói gì, vẫn trầm tư như cũ. Mã Lương và Triệu Vân ngồi bên cạnh cũng không dám quấy rầy mà là lẳng lặng chờ, một lát sau Gia Cát Lượng mới giật mình.
- Quân sư?
Mã Lương nghi hoặc nhìn Gia Cát Lượng.
- Lúc này cũng không đơn giản như vậy.
Gia Cát Lượng trịnh trọng nói:
- Quý Thường, ngươi tức tốc đem tin tức truyền quay lại Tương Dương, nói Giang Đông sẽ quy mô xâm phạm, lần này cực kỳ hung hiểm, bảo chủ công phải cẩn thận.
- Quân sư đang muốn cầu viện chủ công ư?
Triệu Vân kinh ngạc hỏi Gia Cát Lượng. Y nghĩ mãi mà không hiểu dù là Giang Đông lần này thật sự tấn công Kinh Châu đấy, dựa vào Phi Long quân cũng bảo vệ được Giang Hạ, vì sao Gia Cát Lượng lại thận trọng như thế.
- Không, Tương Dương so với Giang Hạ càng hung hiểm hơn.
Nói xong Gia Cát Lượng đặt bút viết một phong thư giao cho Mã Lương:
- Tin tức này can hệ trọng đại, nhất định phải tìm một người có thể tin được mang đến Tương Dương.
- Quân sư yên tâm, ta lập tức đi ngay.
Mã Lương tuy rằng không biết sao lại thế, nhưng nhìn vẻ thận trọng của Gia Cát Lượng cũng không dám chậm trễ, vội nhận thư đi ra khỏi phòng luôn.
- Tử Long, ngươi nhanh chóng mang Phi Long Vệ rời khỏi Giang Hạ, ẩn núp trong núi. Nhớ rõ không được để binh mã Giang Đông phát hiện, đợi cho binh mã Giang Đông đến xâm chiếm Tương Dương là lúc mới người đến liên hệ với ta.
Gia Cát Lượng quay sang dặn dò Triệu Vân.
- Vâng.
Triệu Vân khom người vâng lệnh.
- Còn nữa, ngươi đi nói cho Văn Tướng quân, đã nói lần xâm phạm này của Giang Đông khác với những lần trước, bảo ông ta phải cẩn thận, không được chia ra khiến cho Giang Đông tiêu diệt từng bộ phận.
Nhớ tới Văn Sính Gia Cát Lượng nói.
- Quân sư yên tâm, tôi lập tức đi ngay.
Triệu Vân chắp tay nói.
Nhìn Triệu Vân rời khỏi nét mặt Gia Cát Lượng đầy lo lắng. Y đã nhìn ra lần xâm phạm này của Giang Đông không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Mấy lần trước tối đa Giang Đông cũng chỉ phái ra mấy vạn binh mã tiến đến quấy nhiễu, lần này không ngờ là dốc toàn lực xuất động hơn mười vạn binh mã.
Người dưới trướng Giang Đông Tôn Sách đều phải không người thường, còn có khiến Tôn Sách làm như thế, nếu mấy người kia không phản đối vậy thì Giang Đông ăt nắm chắc khiến cho Kinh Châu tổn thương nặng hoặc thậm chí là thâu tóm Kinh Châu. Viên Thiệu mới vừa kết minh cùng Kinh Châu, dĩ nhiên sẽ không vào lúc này liên hợp với Giang Đông đối phó Kinh Châu. Lại nói thế lực của Viên Thiệu kém Kinh Châu quá nhiều, dù là hứa hẹn cái gì Giang Đông cũng không sẽ đáp ứng.
Ngoại trừ Viên Thiệu cũng chỉ có Tào Tháo có thực lực này và động cơ này. Một Viên Thiệu cũng đã khiến Tào Tháo khó yên, Kinh Châu quật khởi nhanh như vậy, Tào Tháo nào sẽ yên tâm để sau lưng cho Kinh Châu chứ.
Hơn nữa nếu Tào Tháo muốn Kinh Châu bị tổn thương nặng chỉ dựa vào mỗi Giang Đông hiển nhiên là không thể nào đấy. Kinh Châu và Giang Đông tranh đấu hơn mười năm,Giang Đông cũng không chiếm được phần thắng nào, Tào Tháo này ắt có chiêu sau. Một khi Kinh Châu xuất hiện việc gì đó, nếu Giang Đông Tôn Sách này nhân cơ hội đánh vào Kinh Châu, vậy Kinh Châu trong một đêm sẽ phải sụp đổ rồi.
Tuy rằng suy nghĩ rõ ràng mấu chốt trong đó, nhưng Gia Cát Lượng cũng không nhắc nhở Văn Sính. Thời gian qua thái độ của Văn Sính đã rất rõ ràng, ngoại trừ chính sự Giang Hạ y có thể nhúng tay vào ra, binh quyền của Giang Hạ y không thể chen vào được. Nếu Văn Sính không quan tâm sống chết trước mặt, Văn Sính chắc sẽ không đồng ý để Gia Cát Lượng nắm binh quyền trong tay đấy.
Thái độ này của Văn Sính gần như là thái độ của Lưu Biểu. Tuy rằng Lưu Kỳ bắt đầu đứng ra giải quyết sự vụ Kinh Châu nhưng Lưu Biểu cũng không thể giao toàn bộ việc Kinh Châu cho Lưu Kỳ. Đây cũng là một cách đề phòng.
Nghĩ vậy Gia Cát Lượng thở dài. Lưu Biểu mặc dù có Tân Bì bên cạnh khuyên bảo nhưng ông ta cũng không hoàn toàn yên tâm về Lưu Kỳ, dụng ý của Lưu Biểu có thể hiểu.
- Tướng quân, Triệu tướng quân dẫn dắt Phi Hổ Vệ ra khỏi thành rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận