Tam Quốc Tranh Phong

Chương 459

Gia Cát Lượng chắp tay nói. Y dù không ưa thế gia này nhưng cũng sẽ không giật giây Lưu Kỳ đuổi tận giết tuyệt họ.
- Văn Hoà thấy sao?
Lưu Kỳ quay sang hỏi Giả Hủ. Giả Hủ được xưng độc sĩ hẳn có thể dạy cho những thế gia đó một bài học.
- Chủ công, hiện giờ Vương Lan này không biết sợ, ắt cũng sẽ không sợ chủ công. Thiên dục vong kỳ thân, tất tiên sử kỳ cuồng (Các vị thần trừng phạt ai, ắt khiến người đó phát điên trước tiên), trước hết để cho Vương Lan này ngông cuồng trong thời gian ngắn, đến lúc đó thế gia đó ắt có thể nhìn ra khốn cảnh của Gia tộc Vương thị. Đến lúc đó chủ công hẵng ra tay, toàn bộ Kinh Châu chỉ sợ không người nào nguyện giúp Gia tộc Vương thị.
Giả Hủ suy nghĩ một chút nói.
- Ta cũng không có nhiều thời gian dành cho đám thế gia đó. Cứ bảo y để thư thỉnh nguyện lại, chờ bên ngoài.
Lưu Kỳ hừ lạnh một tiếng nói.
- Vâng.
Giả Hủ đi ra ngoài.
Giả Văn Hòa, không biết Đại công tử khi nào sẽ gặp tôi vậy?
Đợi bên ngoài rất lâu mới thấy Giả Hủ thong thả đi ra, trong lòng Vương Lan hết sức tức giận.
- Sao thế, Chủ công trăm công ngàn việc, cả ngày công việc bề bộn phải xử lý, chẳng lẽ bắt chủ công buông bỏ mọi việc để chỉ gặp ngươi hay sao?
Giả Hủ lạnh lùng nói. Y để Vương Lan chờ gần nửa canh giờ mới đến báo.
- Ngươi? Việc gì cần phải xử lý vào lúc này, đám chi sĩ hàn môn đó không giúp Đại công tử xử lý chính vụ, vậy họ có tác dụng gì?
Đám chi sĩ hàn môn đó không biết cấp bậc lễ nghĩa, sớm muộn gì cũng có một ngày trục xuất họ ra khỏi Tương Dương. Bị Giả Hủ nói thế, cơn tức trong lòng Vương Lan càng tăng thêm.
Bắt gặp ánh mắt loé sáng của Vương Lan, biểu lộ rõ vẻ thù hận, trong lòng Giả Hủ trào phúng, đầy thương hại nhìn Vương Lan. Vương Lan này đại hoạ sắp rơi xuống đầu mà không biết, đúng là tự gieo gió gặt bão.
- Để thư thỉnh nguyện lại, ngươi chờ tại đây.
Cũng không muốn dây dưa nhiều với Vương Lan, Giả Hủ nói.
- Cái gì? Đại công tử không gặp ta ư? Ta chờ ở đây suốt nửa canh giờ, chẳng lẽ uổng công hay sao?
Vương Lan trầm mặt xuống. Để y chờ nửa canh giờ nhưng không gặp y, chẳng phải đang đùa bỡn y đó ư?
- Ngươi cho là ai cũng đều dễ dàng gặp chủ công à?
Giả Hủ hừ lạnh một tiếng, cầm thẻ tre của Vương Lan quay người bỏ đi.
- Ngươi…Đợi gặp Đại công tử rồi ắt phải bắt hắn trừng trị tên gian nịnh ngươi.
Vương Lan đỏ bừng cả mặt, sắc mặt dữ tợn, chỉ tay vào Giả Hủ hậm hực nói.
- Xin tộc trưởng bớt giận. Hiện giờ đại công tử vẫn chưa biết tộc trưởng đã liên kết toàn bộ thế gia Kinh Châu với nhau. Nếu hắn nhìn thấy thư thỉnh nguyện ắt sẽ gặp chủ công đấy.
Quản gia đứng bên bước lên hạ thấp giọng nói.
- Hừ! Ta sẽ chờ xem.
Vương Lan hít một hơi thật sâu, áp chế lửa giận trong lòng.
- Chủ công, đây là thư thỉnh nguyện ạ.
Giả Hủ đưa thẻ tre cho Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ tiếp nhận thẻ tre mở ra xem sau đó ném qua một bên:
- Tâm cơ của tên Vương Lan này cũng không tầm thường, đúng là đã liên kết với các thế gia rồi. Tuy nhiên một đám ô hợp này muốn lật đổ Y Tịch, đúng là quá tự xem trọng bản thân rồi.
- Chủ công, Vương Lan này vẫn đang chờ bên ngoài, ngài thấy sao?
Giả Hủ hỏi Lưu Kỳ.
- Bàng thị, Hoàng thị và vài đại tộc khác như nào?
Lưu Kỳ hơi trầm ngầm nhìn sang Gia Cát Lượng. Chuyện này xử lý như nào còn phải xem thủ đoạn của đám người Bàng Đức Công.
- Chủ công, đám người Bàng Đức Công đã truyền tin tức tới, đã nói việc này ở trong tộc. Mấy người họ có uy vọng rất cao ở trong tộc, lúc này hẳn đã quyết định rồi.
Gia Cát Lượng gật gật đầu nói.
- Đã vậy rồi, hãy dùng Gia tộc Vương thị để cảnh cáo các đại thế gia khác đi, để họ biết rằng chuyện gì nên làm việc gì không nên làm. Một thế gia địa phương nhỏ bé mà còn muốn can thiệp chính vụ, đúng là quá kiêu ngạo, ngông cuồng.
Nói xong Lưu Kỳ quay sang nói với Gia Cát Lượng:
- Truyền lệnh, tộc trưởng Gia tộc Vương thị dung túng gia nô không coi trọng kỷ cương, nhiều lần phạm pháp, coi trời bằng vung. Mà nay mười ngày đã qua, Gia tộc Vương thị vẫn chưa giao nộp bộ sách, chính là buông thả, tuỳ ý. Từ hôm nay trở đi, quân giới Kinh Châu sử dụng sẽ tạm do gia tộc Triệu thị thay thế, đợi tình hình sau đó sẽ tiếp tục xử trí.
- Lệnh, thế gia Kinh Châu dám can thiệp vào chính vụ Kinh Châu đúng là đáng giận. Tuy nhiên niệm tình bị gia tộc Vương thị che mắt, chỉ cần trong vòng mười ngày giao nộp mười bộ sách, chuyện cũ sẽ bỏ qua. Nếu quá hạn sẽ nghiêm trị không tha.
- Chủ công, việc này…
Gia Cát Lượng, Giả Hủ kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ. Nếu mệnh lệnh truyền xuống, chẳng phải khiến những thế gia này càng thêm bàng hoàng bất an hay sao, sẽ cực kỳ bất lợi đối với Kinh Châu.
Lưu Kỳ lắc đầu tiếp tục nói:
- Truyền lệnh, mười ngày sau thư viện chính thức tuyển nhận học sinh, do Bàng Đức Công, Tống Trọng Tử, Tư Mã Huy đảm nhiệm viện trưởng. Hoàng Thừa Ngạn làm viện trưởng danh dự. Bàng thị, Hoàng thị, Tư Mã thị cùng Tống Trọng Tử dâng tất cả tàng thư trong nhà ra, thúc đẩy việc này. Ngày thư viện thành lập, trong vòng mười năm, tất cả con cháu Bàng thị, Hoàng thị, Tư Mã thị được miễn thi sát hạch tiến vào thư viện học tập, mà Tống Trọng Tử hàng năm đều có một danh sách đề cử, danh sách đề cử cũng được miễn thi sát hạch tuyển thẳng vào thư viện. Các gia tộc Trần thị, Tạ thị có công hiến thư hàng năm được tiến cử hai người vào thư viện.
Lưu Kỳ phát ra hai đạo mệnh lệnh cùng lúc, thở hắt ra nhìn Gia Cát Lượng và Giả Hủ.
Lúc này Gia Cát Lượng và Giả Hủ mới phản ứng giật mình nhìn Lưu Kỳ, đạo mệnh lệnh thứ nhất nhìn bề ngoài như khiến người ta lo lắng, nhưng đạo mệnh lệnh thứ hai lại hoàn mỹ vô khuyết. Hoàng thị và vài đại tộc đại biểu cho toàn bộ thế gia Kinh Châu, vài đại tộc này đứng ra tỏ thái độ, các thế gia Kinh Châu khác tất nhiên không dám có dị nghị gì. Quan trọng nhất là đạo mệnh lệnh này vừa truyền xuống, chỉ sợ toàn bộ Kinh Châu đã ý thức được tầm quan trọng của thư viện. Những thế gia vốn coi thường thư viên chỉ e cũng phải tỉnh ngộ đứng ra ủng hộ thư viện. Mà danh sách đề cử của vài thế gia tự nhiên cũng sẽ trở thành mục tiêu theo đuổi của toàn bộ thế gia Kinh Châu.
Phải biết rằng mấy người Bàng Đức Công, Tư Mã Huy là học giả nổi danh Kinh Châu, bao nhiêu người Kinh Châu hao hết tâm lực muốn bái nhập làm môn hạ của họ, mà hiện tại chỉ cần tiến vào thư viện là có quan hệ thầy trò với họ, các thế gia này hẳn không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như thế, lúc này ắt sẽ hối hận rồi. Nếu như còn tiếp tục liên kết phản kháng Lưu Kỳ, mà Bàng thị và vài thế gia đều ủng hộ Lưu Kỳ, nếu họ đứng ra phản đối chẳng phải là đối nghịch với thế gia đứng đầu Kinh Châu sao. Gia Cát Lượng tự hỏi những thế gia đó có can đảm này hay không.
- Ha ha, hai đạo mệnh lệnh này của chủ công vừa truyền xuống, chỉ sợ Gia tộc Vương thị sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích rồi.
Giả Hủ phá lên cười. Ban đầu y muốn dùng chút thủ đoạn nhổ tận gốc Gia tộc Vương thị, không nghĩ tới một đạo mệnh lệnh nhẹ tênh tênh của Lưu Kỳ là có thể khiến Gia tộc Vương thị xuống dốc, tuy rằng vẫn không đủ diệt tộc, nhưng mục đích của Lưu Kỳ đã đạt được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận