Tam Quốc Tranh Phong

Chương 578

Gần bốn vạn binh mã theo quan đạo đi nhanh, trên quan đạo kéo thành một dây lụa lớn, không ngừng đung đưa.
Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, hai tên binh lính mặc đồ đen rất nhanh tiếp cận đại quân.
Phía trước đại quân, từ lúc hai tên binh sĩ này xuất hiện Cam Ninh đã chú ý đến hai người, chỉ là nhíu mày rồi không để ý tới nữa, để bọn họ tiếp cận. Mấy tháng chiến đấu kịch liệt, lúc này Cam Ninh đã trầm ổn hơn.
- Chủ công có lệnh, Cam Tướng quân lập tức dẫn binh mã chạy tới Miên Dương.
Binh sĩ áo đen nói xong, hành lễ với Cam Ninh, không đợi Cam Ninh trả lời liền xoay người rời khỏi.
Cam Ninh biến sắc, ngay sau đó trong mắt chiến ý bừng bừng phấn chấn, lẩm bẩm nói:
- Quyết chiến ư?
Lập tức, tốc độ của đại quân tăng nhanh, thời điểm sắp tiếp cận Giang Du, đột nhiên thay đổi phương hướng, đúng là phương hướng chỗ thành Miên Dương.
… … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … ….
Tử Đồng, đại quân Ích Châu đã đến, bầu không khí áp lực tràn ngập Tử Đồng, bất kể là dân chúng trong thành hay là binh lính đều khó kìm nén được.
Không ngờ lần này Ích Châu tấn công Tử Đồng lại dùng tới tận năm vạn binh mã, mà toàn bộ bên trong thành Tử Đồng cũng chỉ có một vạn binh mã Kinh Châu, nhưng cho dù là như vậy Gia Cát Lượng vẫn như cũ mỗi ngày theo lẽ thường xử lí công vụ, dường như không có chú ý đến binh mã Ích Châu.
Hai binh sĩ mặc đồ đên đang cưỡi ngựa vọt vào trong thành, một đường đi thẳng đến trước Gia Cát Lượng:
- Chủ công có lệnh, quân sư nhanh chóng dẫn theo đại quân dưới trướng chạy tới Miên Dương.
Gia Cát Lượng kinh ngạc lập tức hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Một tên áo đen trong đó hơi giật mình, nhưng trong mắt xoẹt qua một chút cung kính:
- Chủ công nói Lưu Chương đã để cho đại tướng Nghiêm Nhan, Trương Nhậm đánh lén Kinh Châu rồi.
Nói xong đem một phần thẻ tre đưa cho Gia Cát Lượng, đây là tin tức mà Cẩm Y Vệ gần đây mới thăm dò được từ Ích Châu.
- Thì ra là như vậy. - Nhìn thoáng qua thẻ tre Gia Cát Lượng giật mình, lập tức gật đầu nói: - Thay ta bẩm bao với chủ công, nói là đại quân sẽ lập tức tới Miên Dương.
- Tuân lệnh.
Binh sĩ áo đen khom người thi lễ một cái, xoay người rời khỏi.
Tiếng trống trận dồn dập vang lên, toàn bộ binh lính trong thành Tử Đồng đều bỏ hết mọi việc trên tay xuống, tập kết về phía giáo trường, chỉ một lát sau những binh sĩ này đều tụ tập, để lại ba ngàn người trấn thủ quận Tử Đồng, Gia Cát Lượng dẫn theo một vạn binh mã đi ra khỏi thành, đi trước đại quân Ích Châu.
Một nơi bên ngoài thành Tử Đồng hai mươi dặm, năm vạn binh mã Ích Châu đang trú đóng ở đây, vốn dĩ dựa theo tính toán của Lôi Đồng, vừa đến ngoài thành Tử Đồng liền hạ lệnh tấn công, nhưng lại được Lý Nghiêm khuyên nhủ.
Mặc dù Lôi Đồng không có thiện cảm gì đối với Lý Nghiêm nhưng Lý Nghiêm được Lưu Chương bổ nhiệm làm giám quân, cho nên y cũng vẫn phải cẩn thận đối đãi.
- Lý tướng quân, trong thành Tử Đồng này có hơn một vạn binh sĩ Kinh Châu, hơn nữa lại không có đại tướng trấn thủ, trực tiếp công thành chính là lựa chọn tốt nhất, vì sao lại ở chỗ này đóng quân đẻ cho Kinh Châu có cơ hội chuẩn bị.
Trong đại trướng, ánh mắt Lôi Đồng nhìn Lý Nghiêm có chút âm trầm, thanh âm lãnh đạm. Lý Nghiêm này tới Ích Châu mấy tháng liền từ một kẻ áo vài thăng chức lên làm giám quân, cùng Trịnh Độ đều là tâm phúc của Lưu Chương.
Đối với hai người Trịnh Độ và Lý Nghiêm, trong lòng Lôi Đồng ít nhiều cũng có chút không vui, bất kể là bị vây ở giữa võ tướng hay văn thần đều coi thường, bởi vậy hết sức ghen tị việc Trịnh Độ và Lý Nghiêm đều được Lưu Chương ân sủng. Lôi Đồng không ưa Lý Nghiêm, bởi vậy trên đường đi ngoại trừ lúc thảo luận việc quân, hai người không có chút tiếp xúc nào.
- Trấn thủ nơi này chính là danh sĩ Gia Cát Lượng Kinh Châu, đây là người tài ở Kinh Tương, binh pháp, mưu lược vượt xa người thường, lần trước Giang Đông điều động binh mã hết sức tấn công Kinh Châu, cũng bởi vì người này ở Giang Hạ làm cho Giang Đông đại bại mà quay về. Tuy lần này chúng ta binh lực nhiều, nhưng cũng không thể không cẩn thận.
Lý Nghiêm nói xong thấy trên mặt Lôi Đồng lộ vẻ không kiên nhẫn, trong lòng cười khổ.
- Năm vạn đại quân của chúng ta tiến đến tấn công Tử Đồng, nếu đổi lại là người khác đã sớm phòng bị nghiêm ngặt rồi, mà Tử Đồng này giống như không biết chúng ta tiến đến, lại không thấy phái ra mật thám tìm hiểu, càng không có chỉnh binh chuẩn bị chiến tranh, chẳng lẽ tướng quân không cảm thấy kinh ngạc?
- Hừ, chẳng qua là Gia Cát Lượng bày trận thế nghi binh thế thôi, băn khoăn như thế sẽ làm mất cơ hội. Ta thấy Gia cát Lượng này chột dạ cho nên mới làm như vậy, mục đích chính là không muốn chúng ta tấn công Tử Đồng.
Lôi Đồng hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đối với giải thích của Lý Nghiêm.
Lý Nghiêm cười khổ một tiếng, vừa muốn nói gì đó lại nhíu mày nhìn ra ngoài cửa lều, Lôi Đồng cũng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài của lều.
Một trận bước chân vang lên, một gã thám báo rất nhanh đã đi đến.
- Khởi bẩm hai vị tướng quân, trong thành Tử Đồng xuất hiện dị động, đại quân ra khỏi thành đi về phía bên này.
- Cái gì?
Lý Nghiêm cũng Lôi Đồng đều kêu lên.
Vẻ mặt Lý Nghiêm kinh ngạc không biết Gia Cát Lượng muốn làm gì, mà một bên ánh mắt Lôi Đồng cũng kinh nghi bất định, dường như không xác định Gia Cát Lượng có phải là xông tới phía bọn họ hay không. Theo như lời Lý Nghiêm mới nói, trong lòng không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ Gia Cát Lượng thật sự có biện pháp đối phó với mình.
- Người tới, đánh trống xuất chiến.
Trong mắt Lôi Đồng hung ác quyết định nói.
- Chậm đã. - Lý Nghiêm trầm giọng nói: - Hiện tại chưa rõ ý đồ của Kinh Châu, tùy tiện xuất binh chỉ tổn binh hao tướng, ta vẫn nên quan sát kỳ biến mới là thượng sách.
- Hừ, nếu không biết ý đồ của Kinh Châu, theo lời nói của Lý Tướng quân lúc này chỉ có thể đủ bảo vệ cửa trại, bị động như thế làm sao có thể biết ý đồ của Kinh Châu.
Sắc mặt Lôi Đồng âm trầm, tràn đầy trào phúng nói, ngay trước mặt mật báo không nể mặt Lý Nghiêm chút nào.
Thấy hai người Lý Nghiêm và Lôi Đồng đối chọi gay gắt, trong lòng mật thám cười khổ, lúc này gã cũng không biết nên nghe theo lệnh ai, bất kể là nghe theo ai thì đối với gã cũng vô cùng bất lợi, chỉ có thể khom người im lặng không nói.
- Cho dù là thử phái một đội binh mã đi thăm dò, hà cớ gì phải cờ trống phô trương như thế. Gia Cát Lượng này dám mang binh đến nhất định là nắm chắc rồi, tướng quân lỗ mãng như thế chẳng phải sẽ rơi vào bẫy của hắn ư.
Sắc mặt Lý Nghiêm như thường, nhưng âm thanh trong trẻo cũng lạnh lùng hơn, đối vơi Lôi Đồng cũng không có khách khí như vừa rồi.
Nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Lý Nghiêm, trong lòng Lôi Đồng giận dữ, Lý Nghiêm này chỉ là một văn nhân mà cũng dám nói với y như thế, bèn trợn mắt lên, ánh mắt như chuông đồng hung hăng trừng Lý Nghiêm, trong mắt hàn quang bắn ra bốn phía, mơ hồ mang theo sát khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận