Tam Quốc Tranh Phong

Chương 568

- Chủ công có lệnh, nghe thấy Triệu Tử Long anh dũng vô song, đặc biệt ban thưởng hoàng kim ngàn kim, ngựa tốt mười con.
Ban đầu Triệu Vân vốn chuẩn bị xuất thủ, nghe được lời này đầu tiên sửng sốt, lập tức lại giận dữ, không ngờ Lưu Chương này coi mình là hạng người bán chủ cầu vinh, khiến hắn rất tức giận.
Trường thương trong tay khẽ động, chỉ thấy một đạo thương ảnh hiện lên, bốn tên binh sĩ mang hoàng kim ầm ầm ngã xuống trên mặt đất, ánh sáng hoàng kim tản ra bốn phía, nhìn hết sức chói mắt.
- Lưu Chương chết tiệt, Triệu Vân ta có thể bị hoàng kim thiên kim mua chuộc hay sao? Cút cho ta.
Câu nói kế tiếp lại là nói với mấy binh sĩ ra khỏi thành.
Mười mấy tên binh sĩ trải qua một lần trách mắng này, sợ tới mức hai chân run rẩy hấp ta hấp tấp chạy vào thành, để lại hoàng kim vương vãi trên mặt đất.
Triệu Vân nhìn hoàng kim rơi đầy đất, không khỏi cười nói:
- Những hoàng kim này ngươi đã tặng, ta đây liền nhận.
Nói xong Triệu Vân quay đầu nói với hai ngàn binh sĩ phía sau:
- Người tới, đem chỗ hoàng kim này phân phát cho các huynh đệ.
- Đa tạ tướng quân.
Trên mặt hai ngàn Phi Long Vệ đều vui mừng nói.
Phân phát hoàng kim cho mọi người, mỗi người được nửa cân, nửa cân hoàng kim cũng đủ cho gia đình họ sống trong một khảng thồ gian dài rồi.
- Hừ, tất cả ddefu là vọn nhát gan.
Thấy Lưu Chương như thế, ngược lại Triệu Vân biết rằng ở trong này khong còn ý nghĩa gì, dẫn theo hai ngàn Phi Long Vệ rời khỏi.
Trong thành Miên Trúc, trên đại điện, lúc này mọi người đã từ rung động do Triệu Vân mang đến tỉnh táo lại, ánh mắt mọi người đều nhìn người trung niên phía sau Lưu Chương. Mấy ngày nay Lưu Chương thay đổi thật sự lớn, hoàn toàn khác xa so với vẻ yếu đuối lúc trước. Mọi người đã sớm đoán phía sau Lưu Chương có người chỉ điểm, hiện tại xem ra là không ngoài dự đoán.
- Tại hạ Trịnh Độ xin ra mắt các vị.
Người trung niên tự xưng Trịnh Độ, thấy Lưu Chương không có ý muốn mở miệng, chỉ có thể cười khổ một tiếng mở mệnh nói.
- Trịnh Độ?
Trên đại điện sắc mặt mọi người mờ mịt, cái tên Trịnh Độ này bọn họ lần đầu nghe thấy, mọi người đều nghĩ người có thể khiến Lưu Chương thay đổi lớn như vậy, tất phải nổi danh Ích Châu, nhưng cái tên Trịnh Độ này mọi người lại lần đâu tiên nghe nói đến.
- Chính là Trịnh Độ quận Quảng Hán?
Mọi người ở đây đều mờ mịt, Hoàng Quyền kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, khiến Hoàng tướng quân chê cười.
Thấy có người biết mình, Trịnh Độ có chút hơi kinh ngạc.
- Mạt tướng tới Miên Trúc có sai người tìm hiểu chi sĩ bên trong quận Quảng Hán, những người này lại do tiên sinh đứng đầu, mạt tướng khắp nơi tìm không được, không ngờ tiên sinh lại ngay bên cạnh mạt tướng.
Hoàng Quyền cười khổ một tiếng nói, mặc dù Trịnh Độ ở Ích Châu không quá mức nổi tiếng, nhưng ở quận Quảng Hán cũng đại danh đỉnh đỉnh, trong số những người có mặt ở đây y là người đầu tiên đã từng nghe nói đến cái tên này.
- Bạc danh mà thôi, khiến tướng quân chê cười rồi.
Trịnh Độ lắc đầu nói.
- Tốt lắm, tài năng của tiên sinh ta đã biết, giờ tiên sinh tạm giữ chức Tòng Sự. Triệu Vân này càn rỡ đến tận đây, không coi Ích Châu ta ra gì, ta muốn chỉ huy đại quân bắt người này, các ngươi nghĩ như thế nào?
Lưu Chương khoát tay có chút không kiên nhẫn nói. Mặc dù hắn biết Trịnh Độ có tài, nhưng cũng không thể đem việc lớn việc nhỏ ở Ích Châu giao hết cho người này được.
- Chủ công không thể. - Lưu Chương vừa mới nói xong, Trịnh Độ liền đứng dậy nói: - Chủ công, hai ngàn binh mã mà Triệu Vân dẫn dắt là Phi Long Vệ tiếng tăm lừng lẫy ở Kinh Châu hơn nữa thực lực lại hơn người, còn là kỵ binh, cho dù phái quân truy đuổi cũng không làm nên chuyện gì. Triệu Vân này ở Kinh Châu không chỉ dựa vào một thân võ nghệ một bước lên mây mà mưu lược cũng không tầm thường, tuỳ tiện truy kích sợ sẽ trúng gian kế của Triệu Vân.
- Trịnh đại nhân nói có lí, hiện tại thành Miên Dương đã bị đại quân Kinh Châu khống chế, lấy võ nghệ của Triệu Vân kia, chỉ sợ Cao tướng quân lãnh ít dữ nhiều. Kinh Châu đã phái đại quân trợ giúp Miên Dương, vậy thì Giang Du cũng sẽ có viện binh đến. Tuy Dương tướng quân dũng mãnh nhưng dù sao song quyền khó địch bốn tay, theo mạt tướng thấy, lúc này hẳn nên phái đại quân đi trợ giúp Dương tướng quân."
- Càn rỡ!
Dương Hoài dẫn dắt hai vạn binh mã dưới trướng đánh hạ Giang Du, hai vạn người chẳng lẽ ngay cả một cái Giang Du mà cũng không thể bảo vệ được hay sao?
Sắc mặt Lưu Chương xó chút âm trầm, dường như những người này bị Triệu Vân doạ cho sợ rồi, trước đó Trịnh Độ đã từng nói qua, lực lượng Kinh Châu ở Ích Châu cực kỳ bị phân tán, mấy viên đại tướng đều không ở quận Tử Đồng, mà Triệu Vân cũng mới chạy tới quận Tử Đồng mà thôi, chẳng lẽ Giang Du bên kia còn có một Triệu Vân hay sao?
Hơn nữa dựa theo cục diện Trịnh Độ vừa nói cũng sắp bị tiết lộ, đến lúc đó Kinh Châu phản ứng không kịp, đại quân tất có thể đem Kinh Châu hoàn toàn đánh tan.
- Chủ công, nếu Triệu Vân giữ được Miên Dương là có thể cùng thành Tử Đồng tạo được thế hỗ trợ lẫn nhau, chủ công có thể để cho đại quân đến Miên Dương, làm lệch hướng Triệu Vân, cũng khiến Lôi tướng quân phá được Tử Đồng bắt Lưu Kỳ.
Trịnh Độ chắp tay nói.
- Được, một khi đã như vậy, Hoàng Quyền, ngươi lập tức dẫn ba vạn binh mã tới Miên Dương, nhất định phải làm cho Triệu Vân không thể rời khỏi Miên Dương.
Lưu Chương hạ lệnh.
… … … …. … … … …. … … … . …. .. .. … … ... … . . … … … … … … … … … … … … … … … …. ….
- Trịnh Độ?
Ngoài thành Giang Du, Lưu Kỳ nhận được tin thì kinh ngạc không ngừng.
Trịnh Độ này Lưu Kỳ biết, cũng biết người này lợi hại. Lúc trước Lưu Bị dẫn đại quân tấn công Ích Châu, một đường thế như trẻ che thắng liên tiếp, Trịnh Độ này là người duy nhất hiến kế cho Lưu Chương. Dựa theo mưu kế của Trịnh Độ tất cả người dân đều dời đến phía tây Bồi Thủy, lại đem lương thực trong kho ở các quận đốt hết, tạo thành luỹ chống lại Lưu Bị. Lưu Bị không có lương thực cho đủ binh mã, cũng không thể trong thời gian ngắn công phá được Bồi Thủy, thắng bại còn chưa biết được.
Chỉ có điều Lưu Chương này yếu đuối vô năng, không muốn đi nước hiểm này mới khiến cho Lưu Bị dễ dàng đánh hạ Ích Châu, ảnh hưởng Ba Thục.
Không ngờ Trịnh Độ này đã sớm quy phục Lưu Chương, hơn nữa còn được hắn ta tín nhiệm, điều động hai mươi vạn đại quân chống lại Kinh Châu.
Tuy nhiên Trịnh Độ cũng chỉ nổi tiếng một quận mà thôi, trước đó không lâu, Lý Nghiêm Kinh Châu đến Ích Châu, vừa đi qua quận Quảng Hán nghe nói cái tên Trịnh Độ đến gặp, mới khiến cho người không màng danh lợi như Trịnh Độ đến phụ tá Lưu Chương.
- Trịnh Độ này vừa đến đã đảm nhiệm chức Tòng sự, thật sự khiến người ta khó giải quyết.
Lưu Kỳ cau mày âm thầm lắc đầu.
- Chủ công, ngoại Trịnh Độ, Lưu Chương đã phái đại quân đến tấn công Tử Đồng rồi.
Tiểu tướng thám báo khom người nói.
- Người nào cầm đầu?
Lưu Kỳ thuận miệng hỏi. Tử Đồng có Gia Cát Lượng trấn thủ, cho dù có phái đi mười vạn đại quân cũng không nhất định có thể đánh hạ. Điểm này Lưu Kỳ chưa bao giờ lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận