Tam Quốc Tranh Phong

Chương 449

- Chủ công, các chư hầu lớn đều hiểu tầm quan trọng của kỵ binh, bởi vậy sau chiến loạn Viên Thiệu và Tào Tháo lần lượt phong tỏa nơi cung cấp ngựa, cấm mua bán ngựa, Kinh Châu, Giang Đông và Ích Châu đều phải thu gom ngựa vào một nơi mới có thể thành lập và duy trì kỵ binh.
Giả Hủ cười nói, trước chiến loạn, các thế gia có ít nhất cũng có hơn mười con chiến mã để dùng, những thế gia lớn thậm chí có thể mở một trại nuôi ngựa để tự cung cấp cho mình, nhưng sau chiến loạn các chư hầu cũng bắt đầu thu mua ngựa từ các thế gia, mặc kệ có tự nguyện hay không cũng đều phải bán, trại ngựa của Kinh Châu này là do trước kia bộc tộc Thái thị, Bàng thị và vài đại gia tộc cùng nhau ra mặt thu mua và thành lập.
- Hô! Hai thế gia này thế nào?
Lưu Kỳ cũng không quá thất vọng, Giang Nam ít ngựa là điều bình thường.
- Hai thế gia này khôn cạnh tranh gay gắt như Triệu thị và Vương thị mà hợp tác chặt chẽ lẫn nhau, hai bên còn giao lưu học tập, tuy nhiên bọn hắn vẫn cạnh tranh ngầm.
Gia Cát Lượng cười nói, biểu hiện của hai thế gia này vượt ngoài dự liệu của hắn.
- Nói vậy hai thế gia này cùng tiến cùng lui rồi?
Lưu Kỳ cũng không biết phải làm sao, những thế gia này không kẻ nào tầm thường, đồng thời cũng hiểu vì sao Lưu Biểu không giao những việc này cho đại gia tộc như Thái thị kinh doanh mà lại giao cho những gia tộc nhỏ, nếu tương lai có xảy ra chuyện gì cũng dễ dàng xử lý, còn nếu giao cho những đại gia tộc như Thái thị, một khi xảy ra chuyện gì nói không chừng còn bị những gia tộc này phản lại.
- Chủ công, những gia tộc này mặc dù hơi rắc rối nhưng nếu chủ công có biện pháp thích hợp, có lẽ bọn họ sẽ không phản đối chủ công.
Gia Cát Lượng nói.
- Ha ha, đó chỉ là quyền kinh doanh mà thôi, chỉ là nếu muốn Kinh Châu phát triển thêm một bước thì những quyền kinh doanh này không được để bọn họ khống chế hoàn toàn, binh khí khôi giáp thì không vấn đề gì, nhưng việc xoay vọng muối thì quan hệ trọng đại không thể xảy ra sơ suất gì. Nếu bọn họ muốn nhúng tay cũng chỉ được một phần nhỏ, đến lúc đó xem bọn họ lựa chọn thế nào.
Lưu Kỳ lắc đầu nói, động vào quyền kinh doanh chính là động vào gốc rễ của những thế gia này, các thế gia làm sao có thể để hắn được như ý.
Quyền kinh doanh binh khí thì không có gì đáng nói, đến lúc đó chỉ cần chọn bên ưu tú là được, nhưng muối thì ở thời đại nào cũng là quan trọng nhất, khống chế buôn bán muối có thể ảnh hưởng giản tiếp tới sinh tử của quốc gia. Nhiều nhất cũng chỉ cho phép những thế gia này vận chuyển muối cho Kinh Châu, còn bán muối nhất định phải do quan phủ quyết định.
Giống như Kinh Châu nếu chỉ có một nhà độc quyền thì bất kể nguyên nhân gì đều gây ra uy hiếp trí mạng với Kinh Châu. Nếu Giang Đông phong tỏa Trường Giang, cấm tự do đi lại, hoặc là gia tộc Trần thị có biến cố gì thì đều là đả kích trí mạng với Kinh Châu, đến lúc đó nếu có người nhân cơ hội gây loạn tại Kinh Châu.
- Chủ công, những gia tộc này tuy có hơi phiền phức nhưng sự phát triển sau này của Kinh Châu lại chủ yếu dựa vào những những đại gia tộc, nhưng đại gia tộc đó mới có thể ảnh hưởng đến thế lực của chủ công, còn vài gia tộc bậc trung này tuy khống chế một phần thực quyền nhưng thế lực lại không lớn, mấy năm này bọn họ vẫn luôn nằm trong phạm vi khống chế của Lưu Kinh Châu, ngược lại vài đại gia tộc ở Kinh Châu có thật sự trung thành với Kinh Châu hay không, thật sụ khó mà biết được.
Giả Hủ đứng bên cạnh khom người nói, theo hắn những việc này nếu giao cho gia tộc bậc trung vẫn tốt hơn rất nhiều so với giao cho những đại gia tộc, những gia tộc bậc trung này dễ đối phó hơn những đại gia tộc kia rất nhiều.
Những gia tộc bậc trung sẽ dễ bị khống chế hơn, với thực quyền hiện tại của bọn họ cũng sẽ dễ bị khuất phục hơn, nhưng thế lực sau lưng của những đại gia tộc hết sức rắc rối phức tạp, nếu dùng thực lực để áp đảo bọn họ thì chưa đủ, hơn nữa những đại gia tộc cũng rất biết cách bảo vệ mình.
- Toàn Kinh Châu chỉ có vài đại gia tộc, tuy nhiên bọn họ đã truyền đến mấy đời, thế lực trải rộng khắp Kinh Châu, có thể nói nếu toàn bộ các gia tộc của kinh Châu hợp lại để đối phó bọn họ cũng gặp nhiều khó khăn. Quan trọng nhất là những đại gia tộc đó cũng có liên quan đến chủ công, một khi bọn họ phạm phải sai lầm gì, muốn đối phó bọn họ cũng danh bất chính ngôn bất thuận, ta nghĩ với thế lực hiện tại của chủ công, bọn họ nhất định sẽ ủng hộ chủ công, chỉ cần chủ công ứng đối thỏa đáng, chưa chắc không thể gắn kết những gia tộc này với hưng suy của Kinh Châu, đến lúc đó vinh nhục được mất, bọn họ sẽ tận tâm tận lực ủng hộ chủ công.
Gia Cát Lượng nhíu mày nói. Ở Kinh Châu có vài đại gia tộc, gia tộc Hoàng Thị, gia tộc Thái thị đã diệt vong, gia tộc Khoái thị, gia tộc Bàng thị, gia tộc Mã thị, những đại gia tộc này đều có liên hệ với Lưu Kỳ, hơn nữa hầu hết đã ủng hộ Lưu Kỳ, nếu đối phó bọn họ cũng không ổn.
- Chuyện này để xong thịnh hội nói sau, có lẽ các gia tộc đó cũng đã có quyết định rồi, chúng ta ở đây suy đoán cũng không có ý nghĩa gì, ta nghĩ bọn họ sẽ không ngồi nhìn Kinh Châu suy vong.
Lưu Kỳ lắc đầu nói. Nếu Kinh Châu suy vong thì ít nhiều những gia tộc này cũng sẽ bị ảnh hưởng, thế sự biến đổi bất thường không ai có thể đoán trước được, lần này hắn gặp mặt những gia tộc này chủ yếu là muốn uy hiếp một chút, nhằm làm giảm thiểu một ít lực cản của Kinh Châu mà thôi.
Hai người Gia Cát Lượng và Giả Hủ không nói gì nữa, thực tế những rắc rồi này là bọn họ giả thiết giúp Lưu Kỳ, những gia tộc này có chống đối lại mệnh lệnh của Lưu Kỳ hay không, còn phải chờ xem mới biết được.
- Có lẽ đám người Tống Trọng Tử cũng về tới rồi.
Lưu Kỳ nhìn ra ngoài, nói nhỏ.
- Khởi bẩm chủ công, Tống Trọng Tử cầu kiến.
Đúng lúc này một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào.
- Để cho bọn họ tiến vào.
Lưu Kỳ vui mừng nói, lần này mấy người Tống Trọng Tử đi Hứa Đô có thể nói là hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
- Bái kiến chủ công.
Không bao lâu sau thì thấy Tống Trọng Tử cùng Mã Tắc và Tân Sưởng bước vào, lúc này ba người đều có sắc mặt mỏi mệt, tuy nhiên nhìn thấy Lưu Kỳ vẫn lộ ra vẻ hưng phấn.
- Đúng vậy, ba người các ngươi đều là đại công thần của Kinh Châu ta.
Lưu Kỳ cười cười nói.
- Chủ công quá khen rồi, lần này thành công hoàn toàn là dựa vào cơ trí của hai người bọn họ, khiến cho Tào Tháo không thể không sớm đồng ý điều kiện của chủ công.
Tống Trọng Tử chỉ hai người Mã Tắc khom người nói.
- Ha ha, hai người bọn họ đương nhiên là có công, nhưng nếu không có ngươi quản lý thì chỉ dựa vào người bọn họ còn chưa đủ để cho Tào Tháo nhượng bộ. Hai tiểu quỷ kia không chọc giận đến Tào Tháo cũng đã không tệ.
Lưu Kỳ nhìn hai người Mã Tắc, việc làm của hai người hắn biết rất rõ, hành động của hai người nhìn như lỗ mãng nhưng lại chọc trúng vào điểm yếu của Tào Tháo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận