Tam Quốc Tranh Phong

Chương 637

Đây cũng là lý do vì sao Trương Chiêu liên tiếp khuyên bảo Tôn Sách liên hợp với Kinh Châu đối kháng Tào Tháo. Giang Đông lúc này đích xác cũng không có thực lực để đối kháng với Tào Tháo, theo thời gian mà tăng lên, khoảng cách này sẽ càng ngày càng lớn.
- Tử Bố nói không sai, thế lực Tào Tháo lớn mạnh không thể không đề phòng, nếu như không thể đối đầu, đối với Giang Đông chúng ta cực kỳ bất lợi.
Lỗ Túc cũng đứng lên chắp tay nói, ông ta tuy rằng không ngờ Trương Chiêu lại cực lực chủ trương thảo phạt Tào Tháo như vậy, nhưng lại đồng ý liên hợp với Kinh Châu đối kháng Tào Tháo.
Người đứng trước đừng nói là chư tướng Giang Đông, cho dù là đám người Chu Du, Tôn Sách cũng nhất định không thể hạ quyết tâm khai chiến với Tào Tháo, huống hồ là gia tộc Giang Đông.
- Chủ công, việc này phải sớm phái người đi tới Kinh Châu trước, cùng thảo luận liên hợp với Kinh Châu.
Chu Thái và một đám võ tướng đều đứng lên nói.
Thời gian nửa năm, âm thanh cùng liên hợp với Kinh Châu đối kháng Tào Tháo đã lan rộng khắp toàn bộ Giang Đông, bất kể là võ tướng hay là mưu sĩ, đều đang dần dần tiếp nhận sự thật này, cho dù là có người không đồng ý, thì việc này cũng sẽ không ai đứng ra phản đối.
Trận chiến này liên quan đến tương lai của Giang Đông, dựa vào tính cách của Tôn Sách, thì tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với Tào Tháo, chỉ còn một con đường đó chính là khai chiến.
- Công Cẩn, ngươi thấy thế nào?
Tôn Sách đưa mắt nhìn thoáng qua mọi người, quay đầu nhìn Chu Du, cuộc nghị sự từ nãy đến giờ Chu Du không nói một lời nào.
Thấy Tôn Sách hỏi, Chu Du đứng dậy liếc mắt nhìn mọi người:
- Muốn đối kháng với Tào Tháo thì phải liên hợp với Kinh Châu, nhưng lần này Tào Tháo dẫn binh nam hạ mục tiêu là Kinh Châu, ta nghĩ việc liên hợp thì Kinh Châu đáng lẽ phải gấp hơn chúng ta mới phải, chư vị hà tất vội vàng như vậy. Ta nghĩ lúc này chỉ sợ sứ giá Lưu Kỳ phái đi đã đi trên đường rồi, điều chúng ta cần làm lúc này chính là nên huy động binh mã, để chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến tiếp theo.
- Công Cẩn nói không sai, mười vạn đại quân đường thủy, đóng quân ở Cửu Giang chờ thời cơ mà hành động, để giam chân Tào Tháo, ngoài tướng lĩnh trấn giữ ra, số người còn lại đều theo ta hướng về phía trước, cuộc chiến này chỉ cho phép thắng chứ không được bại.
Tôn Sách nhìn về phía mọi người gật đầu nói.
- Vâng.
Mọi người đều biết Tôn Sách đã hạ quyết tâm, lúc này đều khom người lĩnh mệnh.
- Các ngươi mau đi chuẩn bị, mười ngày sau đại quân xuất phát.
Mọi người trên đại điện đều là những mưu sĩ được Tôn Sách triệu về, đều muốn cùng Tôn Sách xuất chiến.
- Chủ công, mười vạn đại quân có phải quá lớn không, e rằng lương thảo cho đại quân có chút eo hẹp.
Đợi sau khi mọi người ra noài, Trương Hoành cau mày hỏi. Lương thảo Giang Đông tích trữ e rằng lương thảo mười vạn đại quân tiêu hao cạn kiệt rồi.
- Không sao, cuộc chiến này nếu không thể đánh tan được Tào Tháo, công kích vào phương Bắc e rằng Giang Đông chúng ta sẽ không còn cơ hội, dù là chết đói ở Giang Đông, cũng không bằng mở ra được cục diện được ăn cả ngã về không.
Tôn Sách lắc đầu, lúc này ông ta sớm đã có mưu kế, lần trước chỉ có một Tư Mã Ý đã áp chế được mấy vạn binh mã ở Giang Đông, không nhúc nhích được. Lúc đó Tôn Sách đã nhìn ra được nhược điểm của Giang Đông, nếu như công phá không được cái lồng đó, e rằng Giang Đông chỉ còn trơ mắt nhìn Tào Tháo và Lưu Kỳ phát triển mà thôi.
Tào Tháo được xếp vào hạng thế lực lớn mạnh nhất phương Bắc, mà Kinh Châu của Lưu Kỳ nửa năm trước mới chiếm cứ được Lương Châu, có thể nói rằng cũng mở ra được môn hộ phương Bắc, hiện giờ cũng chỉ còn hỗn loạn cố thủ một góc thôi.
- Chủ công nói không sai, Giang Đông ta nếu không nhân cơ hội đánh chiếm Nhữ Nam, Cửu Giang, e rằng không còn cơ hội nữa.
Chu Du gật gật đầu, nhìn Tôn Sách với vẻ rất tán đồng.
- Trận chiến này hơn phân nửa binh lực Tào Tháo đều bị Kinh Châu kiềm chế, chính là thời cơ tốt để đánh chiếm Cửu Giang và Nhữ Nam, nếu nhân cơ hội này mới lấy được hai quận Dự Châu, Từ Châu dễ như trở bàn tay, lúc đó mới là thời điểm nắm bắt của Giang Đông.
Trương Chiêu gật gật đầu, ánh mắt cực kỳ hưng phấn.
- Trận chiến này Tử Bố đóng giữ ở Ngô Quận, tổng lĩnh việc lớn nhỏ ở Giang Đông. Công Cẩn, Tử Cương và Tử Kính theo ta Bắc thượng.
Thấy mọi người đều không phản đối, Tôn Sách lập tức hạ lệnh.
- Vâng.
Nước sông cuồn cuộn, tiếng gầm thét không ngớt, xuôi theo hướng hạ lưu trên một chiếc thuyền lớn, mấy người đang đứng trên mũi thuyền nhìn tàu chở khách đi qua đi lại.
- “Không ngờ thời gian chỉ vỏn vẹn nửa năm, thế cục Giang Đông lại rực rỡ hẳn lên như vậy, xem ra việc lần này đã thành công một nửa.”
Người dẫn đầu trên dưới ba mươi tuổi, nhìn có vẻ còn trẻ, khóe miệng giữ lại một chút râu, dáng người nho nhã, tuy rằng dáng vẻ ôn hòa nhưng lại đến cho người ta một cảm giác áp lực.
Phía sau lưng là hai thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi nhìn rất thanh xuân, giữa trán lộ vẻ vui mừng khôn xiết, hai người không ngừng nhướn mày nháy mắt, nhưng lại không dám lộ một chút tiếng động nào, dường như rất kính nể đối với người đứng trước.
Chu Du đoán không sai, đối với việc Tào Tháo nam hạ, Lưu Kỳ sớm đã có chuẩn bị, do đó Tào Tháo vừa điều động binh mà thì đã phái Pháp Chính đi tới Giang Đông để thảo luận việc nghị hòa.
Trước kia sứ giả của Kinh Châu đều do Tống Trọng Tử đảm nhiệm, nhưng mà việc lần này liên quan đến Kinh Châu thậm chí là thế cục thiên hạ, nên Lưu Kỳ không thể không dè dặt.
- “Hai người các ngươi nói xem, lần này Giang Đông có đồng ý kết minh không?”
Pháp Chính không quay đầu lại mà hỏi phía sau. Hai người này chính là Lưu Kỳ đặc biệt điều bọn họ đi để y rèn luyện họ, trong số thế hệ trẻ Kinh Châu cũng được xem là một tuấn kiệt.
- “Nghe nói Giang Đông Tôn Sách cứng đầu không phục, ngông nghênh, đáng lẽ sẽ không cúi đầu trước Tào Tháo lúc này, sĩ tử Giang Đông có chí không ít, sao không thể nhìn ra được dụng tâm của Tào Tháo được cơ chứ. Nếu như để Kinh Châu một mình đối kháng với Tào Tháo, một khi binh bại, cũng sẽ không có lợi gì cho Giang Đông.
Nghe thấy Pháp Chính hỏi, hai người vội đứngnghiêm trang, Mã Tắc mở miệng ra nói trước suy nghĩ trong lòng mình. Thấy Pháp Chính không trả lời, trong lòng Mã Tắc không khỏi căng thẳng, cẩn thận suy nghĩ xem vừa rồi mình có nói sai chỗ nào không.
Khi thấy Mã Tắc như vậy, Tân Sưởng hít một hơi cung kính nói:
- “Nửa năm qua tin tức từ Giang Đông truyền đến, rõ ràng cho thấy Tôn Sách chăm lo việc nước, bất kể là chính vụ hay là quân trị, toàn bộ Giang Đông đều mới mẻ hẳn lên. Tôn Sách nếu như muốn yên ổn ngồi mát ăn bát vàng ở một góc lớn, hà tất phải tốn công sức lựa chọn nhân tài nghiêm túc quận trị như vậy, có thể thấy được trong lòng Tôn Sách có dã tâm không nhỏ, tuyệt đối sẽ không bị người khác chế ngự cố thủ ở Giang Đông. Lần này Tào Tháo nam hạ, việc kết minh ắt phải làm, Tôn Sách nếu không muốn làm một mình, chắc chắn sẽ kết minh cùng Chủ công.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận