Tam Quốc Tranh Phong

Chương 472

- Quân sư yên tâm, ngày mai thuộc hạ sẽ an bài.
- Ngươi lui ra đi.
Bàng Thống phất tay ra hiệu Cẩm Y Vệ lui ra.
- Hừ, ngươi hãy đem tin tức này truyền đến các nơi Giang Đông, nói Kinh Châu ta muốn thả lại hàng tốt Giang Đông về Giang Đông, tuy nhiên Tôn Sách lại lo lắng phải trả một cái giá quá lớn không thể trao đổi được, đã liên tục có hơn một ngàn hàng tốt bởi vậy mà chết rồi.
Bàng Thống nói.
- Vâng.
Cẩm Y Vệ chấn động. Gã có thể dự liệu được tin tức này sẽ gây nên sóng gió gì ở Giang Đông.
- Hừ, ta không tin lần này ngươi không nôn nóng.
Đợi Cẩm Y vệ đi ra rồi, Bàng Thống mới cười lạnh vài tiếng. Giang Đông muốn dùng những hàng tốt này gây náo loạn cho Kinh Châu, nhưng những hàng tốt này nếu không thu phục được vậy thì tìm vài lý do để giết cũng không phải là không thể, sau đó lại tìm một cớ khác để đẩy trách nhiệm là xong.
Những sĩ tốt đó chinh chiến vì Tôn Sách, nhưng lại bị Tôn Sách vứt bỏ, hiện giờ tử vong nhiều như vậy dĩ nhiên là trách nhiệm của Tôn Sách. Chuyện này nếu xử lý không tốt, Giang Đông đang vất vả ngưng tụ lòng người chỉ sợ sẽ lập tức tiêu tan không còn, ý chiến chiến đấu của binh mã Giang Đông chỉ e cũng sụp đổ.
- Nghe nói gần đây Giang Đông đã chế tạo được một loại khôi giáp hoàn mỹ, cũng không biết đã tạo ra được bao nhiêu rồi, Huyền Vũ quân và Chu Tước quân vừa mới tổ chức và thành lập vừa lúc khuyết thiếu khôi giáp.
Bàng Thống trầm tư nói.
Đêm đen như mực, bốn cửa thành Sài Tang đã đóng kín, nhiều đội Phi Long quân dưới sự dẫn dắt của Cẩm Y Vệ nhanh chóng xuất động, bao vây toàn bộ những địa điểm khả nghi trong thành Sài Tang.
- Bắt toàn bộ, người phản kháng giết ngay tại chỗ.
- Vâng.
Một gã tiểu tướng dưới sự dẫn dắt của mười mấy Phi Long quân ầm ầm phá cửa chính xông vào trong, không bao lâu bên trong vọng ra tiếng kêu giết. Sau một khắc đồng hồ, mười mấy Phi Long vệ dẫn theo mấy đầu người máu chảy đầm đìa đi ra.
- Giết! Không được tha cho một ai.
Toàn bộ thành Sài Tang đều có thể nghe được tiếng kêu giết náo động, hai vạn hàng tốt Giang Đông đều bị tách ra tạm giam, Giang Đông muốn trong thời gian ngắn liên lạc với họ, người phái tới ít nhất có vài trăm người, phân tán tại các nơi hẻo lánh trong thành Sài Tang.
- Đại quân quét sạch phản nghịch, người không phận sự đóng chặt cửa không được ra ngoài.
- Đại quân quét sạch phản nghịch, người không phận sự đóng chặt cửa không được ra ngoài.
Theo tiếng kêu giết vang lên là từng đạo mệnh lệnh được truyền xuống dưới, mọi người ban đầu có chút lo sợ cũng đã yên tâm không ít.
Tiếng kêu giết tầm nửa canh giờ thì chấm dứt, mà trong nửa canh giờ này mấy trăm thám báo Giang Đông đã bị giết sạch.
- Quân sư, ngoài chỗ cuối cùng thì tất cả mật thám trong thành Sài Tang đã bị giết rồi.
- Giết những người còn lại chỉ để lại một người sống ném ra khỏi thành, để gã trở về nói cho Tôn Sách, nếu tiếp tục giở thủ đoạn đùa giỡn thì hai vạn hàng tốt Giang Đông này có thể sẽ không còn ai sống sót đâu.
Không bao lâu thanh âm của Bàng Thống từ trong vọng ra.
- Vâng.
Giây lát sau, cửa thành mở rộng, một gã mật thám cả người đầy máu bị ném ra ngoài cửa thành. Mật thám lảo đảo chạy không bao lâu biến mất trong bóng đêm.
- Cái gì?
Lỗ Túc đang xử lý công vụ nghe được tin tức lập tức kinh hãi kêu lên. Mật thám trong thành Sài Tang đã bị giết toàn bộ, mà ngày hôm sau còn có hàng tốt cùng với Giang Đông âm thầm lui tới vào núi đốn củi không ngờ đều bỏ mình, tin tức này khiến cho Lỗ Túc chấn động mạnh.
- Đại nhân, việc này cực kỳ chính xác.
- Chuyện khi nào, là ai ra mệnh lệnh?
Lỗ Túc day day thái dương đau nhức.
- Hạ lệnh chính là Kinh Châu Bàng Sĩ Nguyên, hiện giờ hắn đang phụng mệnh trấn thủ Sài Tang!
- Là hắn?
Lỗ Túc cười khổ. Những thủ đoạn của gã ở trước mặt Bàng Thống đúng là múa rìu qua mắt thợ rồi.
Lỗ Túc phất tay ra hiệu binh lính báo tin lui ra, mình đứng lên đi đến Ngô Hầu phủ.
- Chủ công, vẫn nên phái người tới Kinh Châu hiệp thương với Bàng Thống đi. Dù là phải trả một cái giá nào đó thì vẫn phải đi, ít nhất vẫn đáng để đổi hai vạn hàng tốt trở về.
Lỗ Túc vừa mới đến Hầu phủ, Chu Du, Trương Hoành cũng tới.
- Đúng vậy, Kinh Châu chẳng qua chỉ có nhiều lương thảo đồ quân nhu mà thôi. Giang Đông ta tuy rằng không giàu có, nhưng vẫn đủ để xuất ra lương thảo đồ quân nhu đấy, nhưng hai vạn binh mã muốn một lần nữa chiêu mộ cũng khó càng thêm khó.
Trương Hoành cảm thấy khó giải quyết. Các chư hầu chém giết tù binh tuy rằng hiếm thấy, nhưng để những hàng tốt mệt chết cũng có không ít. Nếu Bàng Thống thật sự quyết tâm ra tay tàn độc vậy thì hai vạn hàng tốt kia thật sự không xong rồi.
- Một khi đã vậy, Tử Kính hãy tới quận Lư Giang hiệp thương cùng Bàng Thống.
Tôn Sách trầm ngâm nhìn sang Lỗ Túc. Việc này do Lỗ Túc đề xuất để Lỗ Túc làm là thích hợp.
- Vâng.
Lỗ Túc chắp tay nói.
Rời khỏi Hầu phủ Lỗ Túc lập tức tới Lư Giang. Theo tin tức từ Lư Giang truyền tới đều nói mỗi ngày đều có mấy hàng tốt chết bất ngờ, thời gian càng lâu số người tử vong càng nhiều. Mà tử vong càng nhiều thì niềm tin của hai vạn hàng tốt Giang Đông sẽ càng bị đả kích. Đợi cho niềm tin của hai vạn hàng tốt này bị sụp đổ rồi, dù phải muốn đổi hai vạn hàng tốt này về cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Trên đường đi Lỗ Túc không nghỉ chạng vạng ngày hôm sau đã tới Lư Giang. Sau khi nghỉ ngơi một tối sáng sớm hôm sau Lỗ Túc lập tức lên đường tới Sài Tang.
- Quân sư, Lỗ Túc Lỗ Tử Kính Giang Đông đang ở ngoài thành xin gặp.
- Mời hắn vào trong đại sảnh nghỉ tạm.
Bàng Thống ngẩng lên nhìn về phía ngoài cửa. Giang Đông phái Lỗ Túc đến đàm phán là nằm trong dự liệu của y, đối với Lỗ Túc y cũng không dám có sơ suất gì. Hai vạn hàng tốt này đối với Kinh Châu mà nói giống như gân gà, nhưng đối với Giang Đông thì dù là hết sức quan trọng nhưng cũng không phải không thể thiếu.
- Tướng quân, Kinh Châu thật sự quá khinh người mà, trên con đường này vận chuyển lương thảo và đồ quân nhu, tu sửa thành đều là sĩ tốt Giang Đông ta làm, Bàng Thống này rõ ràng đang thị uy với chúng ta.
Trên đại sảnh Lã Mông phẫn nộ mắng Bàng Thống.
- Hết cách thôi, hắn muốn nói cho chúng ta biết, sĩ tốt Giang Đông ta sống không ổn ở Kinh Châu đấy.
Lỗ Túc lắc đầu. Lúc này song phương đều hiểu đối phương muốn gì, nhưng dù phải trả cái giá nào cũng cần hiệp thương đấy.
- Tử Kính đến mà chưa kịp nghênh đón, kính xin thứ tội.
Hai người đang nói chuyện thì Bàng Thống một thân nho bào đi đến.
- Sĩ Nguyên khách sáo rồi.
Lỗ Túc đứng lên chắp tay nói.
- Không biết Tử Kính đến Sài Tang là có việc gì?
Mấy người ngồi vào chỗ của mình, Bàng Thống hỏi Lỗ Túc.
- Hà hà, tại hạ phụng mệnh Ngô Hầu đến Sài Tang, là vì hai vạn sĩ tốt Giang Đông trong thành Sài Tang. Không biết khi nào Sĩ Nguyên mới có thể thả họ về Giang Đông?
Lỗ Túc cũng không dài dòng lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận