Tam Quốc Tranh Phong

Chương 546

- Phát hiện ra Tào binh từ lúc nào, có chỗ nào của đại doanh bị công phá? Có thể cầu viện với minh công không? Lần này Tào binh tới đây tổng cộng có bao nhiêu người?
Mấy vấn đề mà Thuần Vu Quỳnh hỏi khiến tiểu tướng sửng sốt, đến khi Thuần Vu Quỳnh không kiên nhẫn được nữa, tiểu tướng mới nói:
- Một khắc đồng hồ trước mới phát hiện ra tung tích Tào binh, hiện tại bốn phía đại doanh vẫn cố hết sức chống đỡ, tuy nhiên Tào binh vẫn chưa công tiến vào được. Bốn phía đại doanh đều là Tào binh, mỗi thám báo đi ra đều bị chém chết. Tuy nhiên động tĩnh ở đây lớn như vậy ta nghĩ minh công nhất định sẽ nhận được tin tức. Trong bóng tối không thể phán đoán được Tào binh có bao nhiêu người, tuy nhiên theo như tiếng reo hò thì cũng không ít hơn một vạn người.
Thuần Vu Quỳnh gật đầu rồi bước nhanh vào lều của mình, một tay mặc khôi giáp một tay cầm trường kích nói:
- Kích trống cho ta, trong vòng một khắc đồng hộ nếu trong đại doanh còn có người nào chậm trễ chiến sự thì giết không tha.
- Vâng.
Tiểu tướng chắp tay rồi nhanh chóng rời khỏi, không bao lâu sau tiếng trống trận dồn dập vang lên, trong đại doanh một số binh lính đang mơ hồi bởi tiếng kêu giết bên ngoài lập tức nắm binh khí xông ra ngoài.
Thuần Vu Quỳnh tay cầm trường kích bước nhanh về cửa đại doanh, ngay khi tiếng trống trận vang lên trong thời gian một chén trà, toàn bộ mấy trăm thân binh đều tụ tập phía sau Thuần Vu Quỳnh, cùng Thuần Vu Quỳnh đi về phía cửa doanh trại.
- Giết!
Tại cửa doanh, cuộc chiến đang diễn rất ác liệt, mỗi một khắc đều có người ngã xuống, trong nháy mắt đều có người tử vong. Tào binh đến đánh lén giao chiến kịch liệt cùng với binh mã Viên Thiệu ngoài cửa doanh, từ lúc mới bắt dầu đã vô cùng thảm thiết.
Tào binh đến đánh lén là binh lính tinh nhuệ nhất dưới trướng Tào Tháo, mà binh lính phòng thủ Ô Sào cũng là tinh nhuệ dưới trướng Viên Thiệu, những binh lính này đều là lão binh đã trải qua rất nhiều trận chiến đầu may mắn còn sống sót, trên người mỗi người đều có vô số vết sẹo, những người này đương nhiên là vô cùng quen thuộc với chiến trường.
Bởi vậy, mặc dù Tào binh tập kích bất ngờ nhưng bọn họ cũng có thể làm ra phản ứng chính xác nhất, chặn tất cả Tào binh ở ngoài cửa doanh trại. Những lão binh này không cần người chỉ huy cũng biết phòng thủ như thế nào, biết thời cơ nào là tốt nhất để xuất chiến, xông lên đánh Tào binh lui về.
Tuy vậy, dưới sự tấn công của Tào binh, binh lính phòng thủ cửa doanh vẫn có gần một nửa người chết trận, khi Thuần Vu Quỳnh cùng thân binh chạy tới thì ngoài cửa doanh còn không đến một ngàn người đang chật vật chống đỡ, mà bên ngoài cửa thì có hơn ba ngàn người đang tấn công mãnh liệt.
Dường như đã biết Thuần Vu Quỳnh tới, sĩ khí của gần một ngàn binh lính còn lại bỗng nhiên tăng vọt lên, mạnh mẽ trấn áp sự tấn công của Tào binh.
- Triệu tập thêm năm ngàn người ở cửa doanh, nhất định không thể để Tào binh xông vào.
Thuần Vu Quỳnh chạy tới cửa doanh cũng không tiến lên chém giết địch mà đứng cách cửa doanh không xa lạnh lùng nhìn cảnh chém giết trước mặt, mấy trăm thân binh phía sau cũng đứng im, không có bất kỳ hành động nào.
Lúc Thuần Vu Quỳnh hạ lệnh thì có hai gã thân binh im lặng rời đi.
- Phái thêm một ngàn người bao vây bốn phía lương thảo, không có mệnh lệnh của ta không ai được tới gần, người nào vi phạm chém ngay tại chỗ.
Thuần Vu Quỳnh trầm mặc một lúc lâu rồi lại lên tiếng, ngay sau đó lại có một thân binh nhanh chóng đi truyền đạt mệnh lệnh của Thuần Vu Quỳnh.
Tiếng trống trận ngày càng dồn dập, mà cùng với tiếng trống trận này, những binh lính chạy qua chạy lại càng ít, sau một hồi yên lặng lại có nhiều đội binh lính phân tán về các phía, trong đó đội binh lính lớn nhất đi nhanh về cửa doanh, thay cho những binh lính đang vất cả chống chọi Tào binh.
Càng ngày càng nhiều binh mã tham gia chiến đấu, Tào binh đang chiếm hết ưu thế đã bị đánh lui ra ngoài đại doanh.
Trong lúc nhất thời hai bên lâm vào cuộc chiến giằng co tàn khốc.
Thuần Vu Quỳnh vẫn lạnh lùng nhìn cuộc chiến cho đến khi tất cả Tào binh đều bị bức ra khỏi đại doanh, ánh mắt của hắn mới an định lại một chút nhưng vẫn lạnh lùng không nói câu nào.
……………
- Chủ công, để mạt tướng đi.
Ở bên ngoài đại doanh, Tào Tháo nhìn binh lính bị bức ra khỏi đại doanh, sắc mặt âm trầm, từ khi chuẩn bị kế hoạch đánh lén thì ông ta đã biết sự việc sẽ không đơn giản giống như mình tưởng tượng.
Trong Ô Sào có hai vạn binh mã Viên Thiệu, hơn nữa còn có đại tướng Thuần Vu Quỳnh trấn thủ, cho dù tập kích bất ngờ cũng không có khả năng chiếm ưu thế quá nhiều. Những binh lính mà Viên Thiệu để lại trông coi lương thảo đương nhiên là binh lính tinh nhuệ nhất trong máy chục vạn đại quân, cho dù những binh lính này không có người chỉ huy vẫn có thể hiểu được cần phải chiến đấu như thế nào. Ông ta mang binh đã hơn mười năm đương nhiên hiểu rõ chuyện này.
Quả nhiên, dưới sự tấn công của binh lính dưới trướng mình, tuy Viên binh bị rơi vào hoàn cảnh xấu nhưng vẫn phòng thủ chặt chẽ cửa doanh, khiến cho binh lính dưới trướng ông ta không thể tiến thêm được.
Tào Tháo nhìn trấn chém giết một cách lạnh lùng, ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng tiếng khiêu chiến của tướng lĩnh bốn phía, lúc này cho dù có cho toàn bộ bọn họ lên cũng chỉ như muối bỏ biển, không có ý nghĩa gì.
Nhìn cảnh chém giết thảm thiết ngoài của đại doanh, mắt của đám người Tào Hồng đỏ ngầu, trong lòng căng thẳng, một đám nắm chặt chuôi kiếm, nôn nóng vô cùng.
- Chủ công, cứ tiếp tục như vậy, một vạn binh mã này sẽ bị tiêu hao hoàn toàn.
Hạ Hầu Đôn căng thẳng nói, những tướng lĩnh khác xung quanh, Tào Hồng và các tướng lĩnh Tào thị đều rất căng thẳng,thậm chí ngay cả tay cầm trường kiếm của Hạ Hầu Kiệt đứng phía sau Tào Tháo cũng hơi run run.
- Phụ thân, để con lên.
Thanh niên tầm hai mươi tuổi đứng bên cạnh Tào Tháo đột nhiên nói, người này chính là con trai của Tào Tháo Tào Chương. Tào Chương được Tào Tháo gọi là Hoàng Tu Nhi.
Đối mặt với yêu cầu tham chiến của mọi người, Tào Tháo chỉ lạnh lùng không nói gì, hai mắt nhìn chăm chăm về phía của doanh trại.
Ông biết, lúc này phái đại tướng đi lên sẽ làm cho Viên binh bộc phát tính tình hung bạo làm cho tinh thần của Viên binh càng hưng phấn, chỉ có hại mà không có lợi.
Đang lúc mọi người tranh luận thì có tiểu tướng thám báo cưỡi ngựa chạy tới, chưa kịp xuống ngựa đã chắp tay với Tào Tháo nói:
- Khởi bẩm chủ công, Viên Thiệu đã phái năm ngàn binh mã tới cứu viện, nửa canh giờ sau sẽ tới đây.
Xoạt!
Nghe được tin tức này đám người Tào Hồng đều biến sắc, Tào Hồng tiến lên trước mặt Tào Tháo trầm giọng nói:
- Chủ công, viện binh của Viên Thiệu nửa canh giờ sau sẽ tới, kính xin chủ công sớm định đoạt.
Thấy Tào Hồng đứng ra, hơn mười tên tướng lĩnh gia tộc Tào thị và tướng lĩnh gia tộc Hạ Hầu cũng đều đứng dậy, quỳ dưới đất.
Nhìn mọi người quỳ dưới đất, trong mắt Tào Tháo vừa thoáng lộ vẻ vui mừng rồi sau đó lại thay băng vẻ kiên quyết, quay đầu nhìn về phía Tào Hồng nói:
- Tào Hồng ở đâu?
- Có mạt tướng.
Tào Hồng cao giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận